Tác giả: Cẩm Tiểu Nhàn.
Editor - Beta: Mon
Nam nhân này ở trong trí nhớ của nguyên chủ có vài phần ấn tượng.
Có rất nhiều lần nguyên chủ bị bắt nạt thật thảm, hắn đều rất trùng hợp vừa vặn đi ngang qua không phải kêu giáo viên tới đó là cố ý làm ra động tĩnh lớn dọa đám người bắt nạt nguyên chủ rời đi.
Ở kỳ ba mạch não của nguyên chủ hắn chỉ là vừa vặn trùng hợp đi ngang qua là người qua đường giáp.
Khóe mắt của Vân Nhiễm Khanh nhìn thoáng qua siêu xe loáng thoáng có thể nhìn thấy thiếu niên thẳng tấp dáng người không khỏi vì nguyên chủ thần kinh thô mà thở dài.
Nếu cô đoán không lầm thì nam nhân này rất có thể là vệ sĩ hoặc trợ lý của Lý Minh Hàn, chính là làm cô đoán không ra dụng ý ngăn cô lại sao đó đưa cô về nhà làm gì.
Vệ sĩ thấy Vân Nhiễm Khanh quá không phản ứng sau lưng lại hứng chịu tầm nhìn chết chóc của Cậu Chủ nhà mình trên trán thấm ra mồi hôi càng nhiều trên khuôn mặt làm người né ra ba thước nổ lực ôn hòa lộ ra tươi cười vô hại:" Em gái! Thúc thúc không phải người xấu, chỉ cần cháu ngoan ngoãn lên xe thúc thúc mua kẹo cho cháu ăn được không?. "
Đờ mờ, từ đâu nhảy ra một cái kỳ quái thúc thúc.
Vân Nhiễm Khanh vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn một cái thật khó tưởng tượng Lý Minh Hàn lại có mang theo mặt hàng ngốc nghếch này bên mình.
Hiển nhiên Lý Minh Hàn cũng bị hành động của vệ sĩ làm cho xấu hổ lạnh lùng ho khan một tiếng.
Vệ sĩ mạnh mẽ rùng mình, thân hình giống như bị ngâm qua nước đá ngữ điệu càng thêm nôn nóng bất an yếu đuối:"Em gái! Thúc thúc không phải người xấu, cháu ánh mắt không tính nhiệm thật làm lòng người khác đau."
Rác rưởi!
Vân Nhiễm Khanh cảm thấy lại cùng hắn ở bên nhau nói chuyện chính mình đang hạ thấp chỉ số thông minh.
Mặt không cảm xúc xoay người, đôi chân thon dài oánh bạch vòng qua yên xe bàn chân dẫm lên bàn đạp, nhưng đạp thế nào xe cũng không nhúc nhích.
Xoay người lại thì thấy tay vệ sĩ đang cầm lấy yên sau của mình nước mắt lưng tròng:" Em gái! Giúp thúc thúc có một cơ hội làm người tốt không lưu danh đi, thúc thúc mỗi ngày không giúp người khác liền cảm thấy không thoải mái. "
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Nhiễm Khanh bao trùm sương lạnh thanh âm ngọt ngào lại lạnh như băng đôi mắt hoa đào đầy nguy hiểm:" Anh còn không buông tay?."
"Không buông, không buông, trừ khi cháu đồng ý cùng chú lên xe."Một đại nam nhân khỏe mạnh lại liên tục lắc đầu làm nũng có cảm giác thế nào?
Dù sao thì Vân Nhiễm Khanh cản thấy không nên hồi tưởng lại.
Đang suy nghĩ có nên nện hắn một quyền nằm sấp xuống thì phía xa xa vang lên một thanh âm của nam sinh:"Buông nữ sinh kia ra!!!!!!."
Đinh Tử Tuấn chạy như bay tới trên gương mặt thanh tú tràn ngập tức giận trừng mắt với vệ sĩ ánh mắt giống như phun ra lửa.
"Người đến người đi, anh giữa nơi công cộng dám bắt cóc con gái nhà người ta, lương tâm anh bị chó ăn rồi sao? Tôi nói cho anh biết tôi đang báo cảnh sát, anh còn không buông tay chờ bị bắt đi.
Đinh Tử Tuấn từ trên xe đạp nhảy xuống hùng hổ che chắn trước mặt Vân Nhiễm Khanh tức giận trừng mắt với vệ sĩ tay phải còn giơ lên di động, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng là anh dũng không sợ sệt.
Không giống như đối mặt với Vân Nhiễm Khanh bộ mặt nhu hòa vô hại, khi đối mặt với Đinh Tử Tuấn vệ sĩ đứng thẳng thân thể, so hơn hắn còn cao hơn một cái đầu thân hình to lớn cơ bắp cuồn cuộn, giống như tùy tiện một tay cũng đủ ném bay hắn.
Đinh Tử Tuấn nuốt nuốt nước miếng, nhịn xuống xúc động chạy trốn.
Nói đùa, phía sau hắn chính là Crush, đây là thời điểm hắn nên biểu hiện ra sự dũng cảm của nam nhân!
Liền tính bị đánh, hắn cũng liều mạng!
Vệ sĩ nhăn lại đầu lông mày chỉ dùng một đầu ngón tay liền dễ dàng đẩy hắn sang một bên, đối mặt với khuôn mặt trẻ tuổi tú mỹ của Vân Nhiễm Khanh lại lộ ra tươi cười lấy lòng:" Em gái! Người trên đường càng ngày càng nhiều, nếu không chúng ta lên xe nói chuyện?. "