Xuyên Nhanh: Nam Chủ Khai Quải Sao?

Chương 19



Edit by Vân Hi
"Cô giáo, cô hôm nay có hơi chậm nha." Tiêu Nghiên đang chạy ở phía trước thì dừng lại, quay đầu nhìn A Chiêu.

A Chiêu từ buổi sáng bắt đầu đầu liền có chút chóng mặt, dưới chân cũng mềm nhũn, không một chút sức lực nào.

Lúc này nghe được Tiêu Nghiên nói, cô dứt khoát trực tiếp dừng lại.

"Do chân em quá dài." A Chiêu hâm mộ nhìn Tiêu Nghiên.

Thời gian nửa năm, Tiêu Nghiên đã cao hơn 10cm!
Cậu nhóc vốn dĩ cũng đã cao 1m7, lúc này nhìn càng ngày càng giống người trưởng thành rồi.


Tiêu Nghiên mỉm cười nhìn cô: "Là do cô muốn lười biếng đi."
Thời gian dài một chút, Tiêu Nghiên liền phát hiện bản tính của A Chiêu.

Cô giáo của hắn, ngay từ đầu mỗi ngày lôi đả bất động(*), tràn đầy tinh thần gọi hắn đi tập thể dục buổi sáng.

(*)Lôi đả bất động (雷打不动): kiên cố, bền lòng vững dạ.

ở đây có thể hiểu là "ngày nào cũng như ngày nào"
Chờ sau đó, qua một hai tháng, sau khi hắn đã bị dưỡng thành thói quen tập thể dục buổi sáng thì A Chiêu liền bắt đầu có chút lười biếng.

Ngay cả khi mỗi ngày cùng hắn đi ra ngoài, cũng nghĩ ra hàng trăm lẻ một cái lý do để không muốn động.

Tiêu Nghiên trong lòng kỳ thật cũng có chút cảm động, bởi vì hắn biết rõ, người này mỗi ngày rời giường sớm như vậy gọi hắn đi tập, rốt cuộc là vì ai.

Hắn rốt cuộc chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, năm này tháng nọ đối mặt với một người luôn quan tâm hắn như vậy, nói không cảm động là tuyệt đối không thể nào.

Tiêu Nghiên âm thầm nói với mình: Chỉ cần Hứa Chiêu có thể vẫn luôn đối xử như vậy với hắn, cho dù là có mục đích hay giả vờ quan tâm, hay bị lừa dối.

Cho dù cô vẫn luôn lừa dối mình.

Hắn nguyện ý để cô lừa dối hắn.

A Chiêu ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng ở phía trước, lộ ra một nụ cười thật tươi, đang định đi về phía cậu thì đột nhiên trước mắt tối sầm.


Khóe môi tươi cười Tiêu Nghiên lập tức bị dập tắt.

Hắn trơ mắt nhìn người một giây trước vẫn còn tươi cười với mình đột nhiên cứ như vậy mà khuỵu xuống.

"Cô giáo!"
Thân thể hắn lúc này bộc phát ra lực lượng rất lớn, một giây trước khi A Chiêu ngã xuống, Tiêu Nghiên đã ôm chặt thân thể của cô.

A Chiêu cũng không có mất đi ý thức, cô có chút mờ mịt lắc lắc đầu: "Cô có hơi chóng mặt......"
Tiêu Nghiên nhấp môi, duỗi tay chạm vào trán cô-- một mảng nóng rực.

"Cô giáo, cô phát sốt."
Phát sốt? A Chiêu chớp chớp mắt.

"Kẹo bông gòn, ta thế nhưng phát sốt sao?" Cô ngạc nhiên hỏi hệ thống.

Loại chuyện như phát sốt này, đối với cô mà nói chính là một cảm thụ mới mẻ.

Kẹo bông gòn lóe lên hai cái, có chút ngượng ngùng nói: "Ách......!Ta đã quên nói cho ký chủ, sau khi xuyên qua đến thế giới nhiệm vụ, ký chủ sẽ có một cơ thể giống như người bình thường, sinh lão bệnh tử đều điều bình thường."
A Chiêu có chút tò mò sờ vào mặt mình, có chút nóng, đầu còn hơi choáng, trên người không có sức lực.

Vậy đây là cảm giác phát sốt sao?
Tiêu Nghiên im lặng nhìn hành động của cô.


Trong lòng hắn nghẹn một cỗ khí: "Cô giáo biết quan tâm thân thể của em mà lại không phát hiện chính mình có chỗ nào khác thường sao?"
A Chiêu ho nhẹ một tiếng: "Không phải cô, không có quá chú ý sao?"
Cô ở trong không gian hệ thống nhiều năm như vậy cũng có phát cái bệnh gì đâu.

Vừa nói xong, cô định bám vào tay của Tiêu Nghiên để đứng lên.

Tuy nhiên thân thể này của cô có chút cản trở, cô đứng lên hai lần chỉ cảm thấy hai cái đầu gối đều run lẩy bẩy.

Tiêu Nghiên nhìn cô, im lặng một chút, bỗng nhiên khom lưng ngồi xổm xuống.

"Lên đi."
A Chiêu nghi hoặc nhìn hắn.

Tiêu Nghiên thấp giọng nói: "Em cõng cô về."
A Chiêu mở to hai mắt, hai mắt đều sáng lên.

"Tiêu Nghiên,em chắc chắn muốn cõng cô?"
Tiêu Nghiên không hiểu tại sao mình lại cao hứng như vậy, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhấp miệng nói: "Em là sợ mình sẽ bị muộn không kịp ăn bữa sáng.".


Bình Luận (0)
Comment