Edit by Vân Hi
Nghe được A Chiêu mở miệng nói chuyện, hệ thống đặc biệt vui vẻ.
"Ký chủ, cô rốt cuộc cũng tỉnh, lo lắng chết ta." Kẹo bông gòn kinh hỉ nói.
A Chiêu đáy lòng dâng lên một tia cảm động, còn chưa kịp cảm động xong--
"Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, cô sao có thể chết được?"
A Chiêu: "......"
Cô chỉ cảm thấy thái dương thình thịch đau.
~~Nếu ai đã từng bị thương ý, thì nhắm mắt cảm nhận một chút, chỗ bị thương cảm giác đập thình thịch như tim đập ý.
Đôi lúc Vân cảm thấy....!Ừm! Có chút thú vị.
Nói thế thôi chứ con editor này không cuồng ngược đâu nhá!~~
"Nói cho ta biết, chuyện gì vừa xảy ra?"
Hệ thống nói cho A Chiêu biết mọi chuyện sau khi cô ngất đi.
A Chiêu không dám tin tưởng: "Mi nói......!Ta là bị một con Husky rơi từ trên trời xuống đạp chết, không đúng, là đạp thành người thực vật?"
Hệ thống: "Không sai a, con Husky kia chỉ lỡ trượt chân từ tầng 26 trên sân thượng rơi xuống, vừa vặn rơi trúng đầu ký chủ.
Nếu không phải có hệ thống Kẹo bông ta dùng năng lượng giúp ký chủ duy trì sự sống, đổi lại là người bình thường mà nói, đã chết từ lâu rồi ~~."
A Chiêu: "......"
Vân: "ngàn vạn chấm".
~~Biết là cũng nguy hiểm đấy nhưng cũng không thể ngăn cản ta thêm vạn dấu hỏi gửi tặng bà tác giả.~~
Cô suy nghĩ nửa ngày, nghẹn mãi mới nói ra một câu: "Chủ con Husky, bồi thường không?"
Hệ thống trả lời: "Đâu chỉ là bồi tiền, mà phải gọi là tiền mất tật mang nha! Nam chủ đem cả nhà người kia ra tòa, còn đòi bồi thường giá trên trời.
Nếu họ không trả nổi, nam chủ liền ném cả nhà bọn họ vào miếu cầu phúc cho cô.
Nói cô mà không tỉnh lại thì bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ được ra ngoài."
A Chiêu: "......!Tiêu Nghiên em ấy......" Thế nào?
Hệ thống còn chưa kịp trả lời, cửa đột nhiên mở.
Tiêu Nghiên mặt không biểu tình bưng bát cháo dinh dưỡng đến.
Trong 5 năm qua, mọi việc liên quan đến A Chiêu, hắn cũng không cần mượn tay người khác.
A Chiêu khi đó ở bệnh viện ở nửa năm, bệnh viện xác định thân thể cô không có bất luận vấn đề gì, nhưng lại vẫn không thể tỉnh lại.
Tiêu Nghiên trằn trọc đưa A Chiêu đến hơn chục cái bệnh viện lớn, nhưng đổi lại kết quả đều giống nhau.
Hắn chỉ đơn giản là mang A Chiêu trở về, tự mình chăm sóc.
Một lần chăm sóc này, chính là bốn năm.
Hắn sớm đã không ôm hy vọng cô giáo có thể tỉnh lại, chỉ nghĩ, có thể cứ như vậy, luôn bên cạnh làm bạn với cô cũng tốt rồi.
Hắn theo thói quen đi đến bên giường, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng quen thuộc.
Tiêu Nghiên tay run lên.
Hắn nỗ lực duy trì trấn định, hai mắt không chớp nhìn A Chiêu.
Hắn sợ hãi, sợ hãi rằng đây chỉ là ảo giác, bởi vì thời gian bốn năm, hắn đã sinh ra quá nhiều ảo giác như vậy rồi.
"......!Cô giáo?" Tiêu Nghiên môi khẽ run gọi.
Thanh âm nhẹ đến mức dường như đã dọa sợ người trên giường.
A Chiêu không động đậy, nỗ lực nở một nụ cười với hắn.
"Bang!"
Đôi tay vô lực, buông lỏng làm đồ trên tay rơi hết xuống đất.
Tiêu Nghiên lại không thèm quản chúng, gần như là bổ nhào đến trước giường A Chiêu.
Hắn muốn đi ôm cô một cái, rồi lại sợ lực quá lớn sẽ làm cô đau, chỉ có thể run rẩy đưa tay lên, chậm rãi, chậm rãi ở trên mặt A Chiêu mơn trớn.
"Cô giáo thật sự tỉnh?"
A Chiêu cảm động đến phát khóc với phản ứng của Tiêu Nghiên, cảm thấy học sinh mình dạy không có vô ích mà.
Nhưng mà giờ phút này lại không thích hợp để ôn chuyện.
Bởi vì --
A Chiêu có chút khó có thể mở miệng: "Tiêu Nghiên, cô muốn......!đi toilet."
Nhưng mà cô không thể đứng dậy.
Tiêu Nghiên sửng sốt, sau đó lại thấp giọng cười.
"Em đỡ cô lên." Hắn vừa nói, động tác ôn nhu nâng A Chiêu ra khỏi giường.
A Chiêu vốn tưởng rằng, chỉ cần có thể đứng dậy, liền có thể tìm được cái gì đó chống đỡ, chậm rãi đi cũng được.
Nhưng mà cô lại xem nhẹ trình độ suy yếu của cơ thể mình, hai chân vừa chạm đất trực tiếp mềm nhũn, cả người như muốn yêu thương với mặt đất.
Sớm đã có chuẩn bị, Tiêu Nghiên trực tiếp đem người ôm trọn.
"Vẫn là em ôm cô giáo đi đi." Hắn cũng không đợi A Chiêu trả lời, hơi hơi khom lưng, một tay ôm qua đầu gối A Chiêu, nhẹ nhàng đem người bế lên.
~~~~~
Chuẩn bị cảm xúc cùng Vân đi!
Còn loại cảm xúc nào thì Vân không nói đâu nha! ಡ ͜ ʖ ಡ.