Edit by Vân Hi
A Chiêu tất nhiên biết hắn không lừa mình.
Nếu hắn đã biên soạn, sao có thể biết cô giáo, như thế nào sẽ biết đến A Chiêu?
Nàng không để ý đến tiếng gọi của Triệu Dận, ngược lại nhìn về phía hệ thống: "Kẹo Bông Gòn......!Sao lại thế này?"
"Triệu Dận vì sao lại biết chuyện nhiệm vụ trước kia của ta?"
Nàng có chút ngập ngừng hỏi: "Triệu Dận hắn......!Cùng Tiêu Nghiên, có quan hệ gì?"
Hệ thống lóe lóe ánh sáng trắng, giọng điệu mờ mịt: "A? Ta cũng không biết nha."
Nếu là ngày thường, A Chiêu còn tin.
Nhưng mà lúc này, trong lòng nàng thấy Kẹo Bông Gòn không có nói thật.
Nàng chắc nịch nói: "Ngươi gạt ta."
Hệ thống có chút bất an, nó vẫn luôn là đứa bé ngoan, loại chuyện nói dối này đối với nó mà nói độ khó có chút cao.
Đặc biệt đối với người nó rất thích là A Chiêu.
Giờ phút này, A Chiêu đang ngồi, thần sắc lãnh đạm nhìn nó.
Hệ thống trong lòng giãy giụa một chút, mới lắp bắp nói: "Được rồi.
Kẹo Bông Gòn kỳ thật có biết một chút, thật sự chỉ biết một chút."
Ánh sáng nó loe lóe, ném cho A Chiêu một đạo cự lôi: "Nam chủ mỗi thế giới, thật ra, là cùng một người luân hồi chuyển thế."
A Chiêu: "......"
Mặc dù chỉ mơ hồ có cái suy đoán này, nhưng khi nghe được chính Kẹo Bông Gòn thừa nhận, trong lòng nàng vẫn cảm giác chấn động.
Đều là......!Cùng một người?
Tiêu Nghiên và Triệu Dận, cùng là một người?
Nàng cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là kinh hay là hỉ.
Nàng nhớ tới lời nói của Tiêu Nghiên trước khi rời đi, khẩn cầu trời phật ở cùng nàng kiếp sau.
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đau lòng, hiện tại ngẫm lại, lại cảm thấy phảng phất như là mệnh trung chú định.
Nàng truy vấn hỏi: "Là một người, người kia là ai? Nhiệm vụ của ta, rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?"
Hệ thống chỉ lắc đầu: "Cái này thì Kẹo Bông Gòn không biết.
Kẹo Bông Gòn cái gì cũng không biết."
Tư thế một bộ đánh chết cũng không chịu nói.
A Chiêu đành phải đem nghi ngờ này tạm thời buông xuống.
Triệu Dận nhìn thấy được A Chiêu sau khi nghe mình nói thì bộ dạng như người mất hồn, trong lòng cứ lo lắng.
Dưới tình thế cấp bách, hắn kéo tay A Chiêu lại: "Vương phi, nàng tin ta, những điều ta nói đều là sự thật."
A Chiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn cái tay đang bị giữ chặt của mình, lại nhìn về phía Triệu Dận, vừa nhớ tới hắn chính là Tiêu Nghiên, trong lòng không khỏi có chút phức tạp, vẻ mặt cũng bày ra hai phần.
Triệu Dận thấy thế thì càng thêm bất an.
Hắn biết Vương phi đối với mình rễ tình đâm sâu, sau nhiều ngày ở chung, hắn cũng có chút động tâm, tự nhiên lại sợ hãi giữa hai người lại có hiểu lầm.
Vì thế, trước khi A Chiêu mở miệng, hắn vội vàng giành nói trước:
"Vương phi, những gì trong mộng đều là hư vô.
Ta lúc còn niên thiếu vẫn còn chưa hiểu chuyện, còn tin cái chuyện hoang đường gì mà kiếp trước kiếp này, là ta không tốt.
Hiện tại ta đã quên hết mấy thứ kia đi rồi, mấy cái giấc mơ hư vô quái đản đó làm sao so được với người trước mắt? Ta đi ra ngoài liền thiêu cái bức tranh kia đi, có được không?"
Hắn nói lời này một cách rất tự nhiên cũng vì muốn tỏ lòng trung thành với A Chiêu, ai biết được sau khi A Chiêu nghe được mấy lời này, vẻ mặt lại càng thêm vi diệu.
"Hư vô quái đản? Ngươi muốn đem bức tranh kia mang đi thiêu?" Nàng hỏi ý vị sâu xa.
Triệu Dận không hiểu ý, chỉ cho rằng là nàng tức giận và ghen tị, vội vàng gật đầu.
A Chiêu cười lạnh một tiếng, rút tay ra khỏi tay Triệu Dận.
"Ta đã ăn no rồi, Vương gia cứ tự nhiên."
Triệu Dận: "......"
Nhìn bóng dáng A Chiêu rời đi, Triệu Dận có chút mờ mịt.
Mình đã nói rõ thế này rồi, sao Vương phi vẫn còn tức giận?
~~~~~
Lời của editor:
Hahahaha!!!!! Tội nghiệp ổng dã man.
Vợ thì giận, cha vợ thì ghét, không biết tương lai sống thế nào?
~~~~~.