Edit by Vân Hi
Lúc Huệ Tông đi vào Bắc Định Vương phủ, Bắc Định Vương Tần Chấn đang nghe khúc nhi(*).
(*) Khúc nhi: hình như là một giai điệu dân gian thì phải.
Mọi người đều biết đây là một thú vui nổi tiếng của Bắc Định Vương.
Hắn không yêu nhan sắc, cũng chẳng ham mê tiền tài, chỉ cần nghe người ta hát khúc nhi.
Đã từng có người không tin, nói Bắc Định Vương nuôi những người đó, trên danh nghĩa là vì nghe khúc nhi, trên thực tế thì không biết đang làm điều gì dơ bẩn ở đằng sau đâu.
Cho đến cái lúc có một thanh y, người đã ở trong cung hát cho Bắc Định Vương phủ mười năm ngừng ca hát, Bắc Định Vương còn hứa cho nàng số tiền lớn để nàng về quê.
Thanh y kia nói rõ nàng ấy vẫn hoàn bích, mọi người lúc này mới tin tưởng, trên đời lại thực sự có quái nhân như Bắc Định Vương.
Huệ Tông thật ra không ngạc nhiên chút nào.
Hắn đã quen biết với Tần Chấn từ thuở thiếu niên, đối phương là người như thế nào hắn biết rõ trong lòng.
Tần Chấn giống như là một thanh kiếm không vỏ, sắc bén, bướng bỉnh, thẳng tiến không lùi, chết cũng không hối hận.
Bất kể là đối với vua, hay đối với chuyện tình cảm.
Tất cả tình yêu của hắn đều dành cho Bắc Định Vương phi, sau khi Vương phi chết, Bắc Định Vương phủ cũng không xuất hiện nữ chủ nhân thứ hai.
Hắn trung thành với Đại Yến, với Huệ Tông, cho nên sẽ không sinh tâm tư thứ hai, cũng không có chủ ý nào khác.
Cho nên, Huệ Tông hắn không nghi ngờ.
Khi Huệ Tông đến nhà thủy tạ(*) của vương phủ, Bắc Định Vương còn đang nằm nhắm mắt trên ghế mây, đằng trước còn có tiếng hát vang vọng của một võ sĩ đang đứng đó hát.
(*) Nhà thủy tạ: Nhà xây trên mặt nước để làm nơi giải trí.
Huệ Tông không thích nghe cái này, hắn xua tay cho người lui xuống.
Tần Chấn lười biếng mở mắt, nhìn thấy hắn, đứng dậy khỏi ghế mây, chắp tay cho có lệ: “Bệ hạ thật rảnh rỗi có hứng thú tới thăm ta đang bị giam lỏng.”
Một hớp trà của Huệ Tông còn chưa đi xuống, nghe được lời này thì tay run lên.
Hắn đặt chén trà xuống bàn, tức giận nhìn Tần Chấn: “Giam lỏng? Trẫm bảo ngươi suy nghĩ lại, ngươi lại suy nghĩ như vậy?”
Thiên tử tức giận, người bình thường thấy dáng vẻ này của Huệ Tông, sợ là đã sớm quỳ xuống đất.
Nhưng Bắc Định Vương là ai?
Người trước mặt còn từng bị hắn đánh đến khóc, hắn còn phải sợ á?
Tần Chấn căn bản không trả lời của Huệ Tông, mà như suy tư gì đó: “Thời gian này bệ hạ tới vương phủ, để ta đoán xem, tra được chút gì rồi?”
Huệ Tông không nói lời nào.
Tần Chấn tiếp tục suy đoán: “Có liên quan đến chuyện vu cổ kia? Không có liên quan đến Yến Vương? Nhưng lại không tìm ra được hung thủ thực sự?”
Huệ Tông thở dài: “Nếu ngày xưa ngươi đáng tin cậy như vậy, trẫm cũng muốn tiết kiệm được ít nhiều tâm tư.”
Tần Chấn cười nhạo một tiếng: “Vi thần con nhà võ, quản chuyện đánh đánh giết giết như vậy là đủ rồi.
Loại chuyện này mà cần tới ta giải quyết thì nội các của bệ hạ chẳng phải chuẩn bị về nhà làm ruộng hết à?”
Huệ Tông: “……”
Hắn lạnh lùng nói: “Tần Chấn, ngươi thật sự sẽ không sợ, ngày nào đó trẫm phát hỏa hái đầu ngươi xuống à?”
Tần Chấn một chút cũng không bị dọa sợ, còn có thời gian để rót trà cho mình.
Hắn cười hì hì nhìn Huệ Tông: “Ta đúng thật không sợ.
Nếu ngài là hoàng đế thị phi bất phân như vậy, vi thần cũng không phải là Tần Chấn.”
An công công an tĩnh đứng hầu ở một bên, nghe được lời này thì yên lặng tặng cho Bắc Định Vương một cái tán thưởng.
Cái cách vuốt mông ngựa không những không làm ra vẻ chút nào, ngược lại còn làm đến nước chảy mây trôi.
Xem ra bản thân so với Bắc Định Vương, kĩ năng vẫn còn kém một chút.
Quả nhiên, thần sắc Huệ Tông tốt hơn rất nhiều, trừng mắt liếc Bắc Định Vương một cái, rồi cũng không nói gì nữa.
Sắc mặt Tần Chấn giờ lại nghiêm túc trở lại: “Bệ hạ đột nhiên tới đây, rốt cuộc là có phân phó gì?”
Lấy bản tính Huệ Tông ra mà nói, tuyệt đối không có khả năng đặc biệt tự mình đến đây chỉ để thăm hỏi hắn một cái.
Huệ Tông nhìn hắn tán thưởng, hắn chịu đựng Bắc Định Vương như thế, cũng là vì đối phương luôn tự hiểu rõ như vậy.
Biết khi nào nên nói, nói cái gì, làm như thế nào.
Đừng nhìn Tần Chấn nhiều năm thường xuyên chống đối Huệ Tông như vậy, nhưng nếu tinh tế quan sát thì sẽ phát hiện, hắn chưa bao giờ đụng đến bất cứ điểm mấu chốt nào của đế vương.
~~~~~.