Hai người nhìn nhau, rõ ràng ai cũng không động đậy, không khí đột nhiên trở nên ám muội.
Triệu Dận nhìn A Chiêu không chớp mắt, giọng khàn khàn nói: "Chiêu Chiêu......"
A Chiêu đột nhiên duỗi tay ra chặn môi hắn lại: "Gọi ta là A Chiêu."
Triệu Dận không rõ lý do.
A Chiêu mặt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều người gọi là Chiêu Chiêu rồi, A Chiêu......!chỉ có chàng gọi thôi."
Triệu Dận thở hổn hển.
Hắn đột nhiên vươn tay ra bóp lấy eo A Chiêu, đem người giam cầm trong lồng ngực mình, gọi nàng một tiếng rồi lại một tiếng:
"A Chiêu......!A Chiêu......"
A Chiêu nhỏ giọng đáp lại hai tiếng.
Nàng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Triệu Dận, không biết là thẹn thùng hay như thế nào, âm cuối nhẹ nhàng, còn có chút run nhẹ, quả thực là muốn câu đi cái linh hồn nhỏ bé của Triệu Dận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bên tai nàng: "Nàng như vậy, là đang câu dẫn ta."
Đôi tay mềm mại nhỏ bé của A Chiêu nhẹ nhàng đặt trên eo hắn, nghịch ngợm cười: "Ta câu dẫn phu quân của ta, không thể sao?"
Triệu Dận rốt cuộc cũng nhịn không được, cúi người bắt lấy cái miệng nhỏ mê người kia.
Tay hắn cũng không có nhàn rỗi, thuận thế luồn và vạt áo, chui vào.
A Chiêu thở hổn hển một tiếng.
Nàng duỗi tay muốn đẩy hắn ra: "Giờ vẫn là buổi sáng......"
Triệu Dận buông ra một chút, đôi môi hai người vẫn chạm vào nhau.
"Cái lúc nàng gọi ta, sao không nghĩ tới giờ là buổi sáng?"
A Chiêu chột dạ không nói.
Triệu Dận hung hăng véo một cái vào eo nàng: "Cố ý? Hả?"
A Chiêu bị một cái véo này làm cho mềm nhũn.
Nàng dựa vào trong ngực hắn, lấy lòng cười: "Ta sai rồi, chàng tha thứ cho ta một lần, đi......!Phu quân?"
Âm cuối cao lên, có chút trêu ngươi.
Ánh mắt Triệu Dận đột nhiên trầm xuống.
Trực giác A Chiêu có chút không ổn, khả năng là, đốm lửa này......có chút lớn?
Nhanh chóng quyết định: "Ta bỗng dưng nhớ tới."
"Muộn rồi!"
Toàn bộ cơ thể bay lên, bị người ôm vào ngực, phục hồi tinh thần lại, phía sau lưng đã tiếp xúc với chiếc giường mềm mại.
Cơ thể Triệu Dận chợt đè lên.
Chiếc giường rất lớn, nhưng mà A Chiêu lúc này, nàng cảm thấy không gian như trở nên vô cùng chật chội, ép nàng không thở nổi.
Nàng lắp bắp nói: "Ta, ta cảm thấy, ban ngày, vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt......"
Nửa thân mình Triệu Dận đè nặng nàng, ung dung thong thả thay nàng tháo mũ phượng nặng xuống.
Trong hai mắt hắn giờ đang sắc dục quay cuồng, cơ thể vốn đang căng chặt kinh khủng, nhưng động tác lại không nhanh không chậm.
"A Chiêu không cần lo lắng, cho dù là ban ngày, cũng không có ai dám đến quấy rầy......"
Hắn cứ thay nàng gỡ xuống các loại trâm cài khác từng chút, từng chút một, hài lòng nhìn mái tóc đen mượt đang phân tán trên giường.
Khóe mắt A Chiêu hơi đỏ, hơi thở nàng có chút lộn xộn.
Rõ ràng động tác Triệu Dận thong thả lại dịu dàng, cũng không biết vì sao, hành động đứng đắn như vậy, lại làm dưới tình huống này, thế nhưng khiến nàng cảm giác được từng đợt từng đợt sắc khí nhè nhẹ.
Đôi tay kia đã chạm đến bên hông.
Động tác Triệu Dận dừng lại một chút.
"A Chiêu?" Hắn chần chừ hỏi một câu.
A Chiêu ngước mắt nhìn hắn.
Nhan sắc của nam nhân không thể chê vào đâu được, khuôn mặt đẹp lúc này đang cúi thấp xuống, kiềm chế lại rồi dịu dàng nhìn mình.
Trái tim nàng đập dữ dội.
Rồi sau đó --
Kéo tay hắn lại, thong thả mà kiên định, kéo xuống trói buộc bên hông lại.
Trong lòng Triệu Dận mừng như điên.
Hắn đột nhiên cúi đầu, cứ như vậy mà dựa vào người nàng, môi ghé vào tai nàng.
Môi hôn nóng cháy lại điên cuồng, xen lẫn vài câu nói nhỏ:
"A Chiêu......!A Chiêu......"
"Ta rất hạnh phúc.".