Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lâm Thần cự tuyệt, không chịu giao thần khí ra, Tông chủ và trưởng lão trở ngại hình tượng, không làm được loại chuyện cướp bóc trắng trợn, nên chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng việc này cũng chưa xong.
Tử Vân tông nhiều đệ tử như vậy, luôn có người to gan, lợi dụng hoàn cảnh, cướp đi thần khí của Lâm Thần.
Chuyện này và chuyện Lâm Thần tự mình giao ra không giống nhau.
Lâm Thần bị ép cắt đứt khế ước với thần khí, bị người ta đạp dưới chân.
"Sư huynh, đừng trách sư đệ, với bộ dạng hiện tại của ngươi thì sao có thể bảo hộ được tông môn, chống cự được với Ma tộc, sư đệ sẽ dùng thanh thần khí này, thay sư huynh báo thù thật tốt."
Lâm Thần run rẩy vươn tay, một cái chân không chút lưu tình đạp lên, hung hăng nghiền hai lần.
"Sư huynh à, ngươi cứ ở lại chỗ này dưỡng thương cho tốt đi."
"Thần khí của ta..." Hai mắt Lâm Thần đỏ ngầu.
"Sư huynh, hiện tại nó không phải là của ngươi nữa rồi."
"Trả lại cho ta!"
"Ha ha ha ha, trả lại cho ngươi? Sư huynh, ngươi còn tưởng rằng ngươi là thiên tài đệ nhất Tử Vân tông à?"
Người kia khoe khoang, giơ Thần khí ra trước mặt Lâm Thần.
"Sư huynh, ngươi ngẫm lại xem, nếu như không có các trưởng lão trong tông môn dung túng, sao ta dám động thủ với ngươi ở tông môn."
Lâm Thần trừng lớn mắt.
"Ha ha ha ha..."
...
"Lâm Thần nhập ma."
Sơ Tranh nghe thấy tin tức này khi đang tiêu xài ma tinh.
Lâm Thần bị cướp đi thần khí, không bao lâu liền nhập ma, nghe nói đã giết không ít người của Tử Vân tông, hiện tại không biết đã chạy trốn đến chỗ nào rồi.
Ly Đường nhận lấy đồ vật của đối phương, ôm lấy vai Sơ Tranh: "Đi chứ?"
"Ừ." Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về hướng Tử Vân tông một chút.
Nhập ma đều dễ dàng như vậy sao?
Đây cũng chưa trải qua dày vò gì lớn.
Quả nhiên vẫn xử lý là tương đối tốt.
"Nàng mua cái này làm gì?" Ly Đường liếc nhìn đồ vật trong tay mình.
Sơ Tranh hoàn hồn, nhìn cái vòng cổ pháp khí trong tay Ly Đường một chút: "Tặng ngươi."
"Tặng... ta?" Ly Đường đột nhiên cảm thấy thứ này nóng đến bỏng tay.
Hắn không cần thứ này.
Hoàn toàn không cần.
Ly Đường đem vật đó giấu ra sau lưng: "Vừa rồi Ma Quân tìm nàng, chúng ta qua đó đi."
Sơ Tranh có chút không hiểu nhìn hắn: "Không phải ngươi không thích hắn sao?"
"Có sao?" Ly Đường cười trừ một cái: "Không có mà."
Cô tặng hắn quá nhiều đồ, chỉ cần không đề cập tới, thì cô sẽ không nghĩ ra, thứ đồ chơi này nhìn là thấy không tốt, mau làm cô quên đi.
"Có." Sơ Tranh khẳng định rất chắc chắn.
Mỗi lần Ma Quân xuất hiện, vẻ mặt của hắn cứ như vừa nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.
"Ta thích Ma Quân." Ly Đường đột nhiên lẩm bẩm bên tai cô: "Ma Quân."
Sơ Tranh mặt không đổi sắc gật đầu: "Thích ta, thì có phải sẽ cảm thấy ta là một người tốt không?"
Ly Đường lắc đầu.
"Vì sao?!" Sơ Tranh hung dữ.
"Chuyện ta thích nàng, cùng với việc nàng có phải là một người tốt hay không, không có quan hệ với nhau." Ly Đường giải thích.
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng cảm thấy cô là một người tốt.
Nhưng hắn chính là thích cô, thích đến, muốn...
Sơ Tranh hất tay hắn ra, dữ dằn rống hắn: "Cách xa ta ra một chút."
Thích cô mà còn không cảm thấy cô là một người tốt?
Quả nhiên những lời kịch trong phim truyền hình đều là gạt người, cái gì mà thích ngươi, thì ngươi chính là người tốt nhất?
Lừa đảo!
Một đám lừa đảo!
Ly Đường: "??"
Hắn nói sai cái gì sao?
"Nàng đi chậm một chút, đừng đụng vào... Ai, cẩn thận!"
Ly Đường đuổi kịp Sơ Tranh, thay cô ngăn cản dòng người.
"Sao lại giận rồi?"
"Không có." Thần sắc của Sơ Tranh chưa từng biến hóa, giọng điệu cũng hoàn toàn thanh lãnh như trước đây, nhìn thật sự không giống đang tức giận.
"Có phải ta nói sai gì không?"
"Ngươi không sai." Ngươi là thẻ người tốt, sao ngươi có thể sai được, cho dù toàn thế giới sai hết, ngươi cũng không thể sai.
Sai là Vương bát đản!
Cái đồ phá nhiệm vụ!
【...】 Lại là nó sai.
"Được được được, ta sai rồi." Ly Đường cầu xin tha thứ: "Nàng nói cho ta biết, ta sai ở chỗ nào được không?"
Sơ Tranh không nói thêm gì nữa, trầm mặc đi về phía trước.
Liên tiếp mấy ngày, Ly Đường đều không nhìn thấy Sơ Tranh, tại lúc hắn sắp không khống chế nổi mình mà hắc hóa, thì Sơ Tranh mới chậm rì rì xuất hiện.
"Ta đã từng nói, nếu ngươi dám hắc hóa liền đánh gãy chân ngươi, có nhớ không?" Động một chút lại hắc hóa, nhà ngươi có mỏ than à!
Ly Đường cúi thấp đầu: "Ta không gặp được nàng."
Hắn kéo tay áo Sơ Tranh: "Có phải nàng còn tức giận không?" Hắn thật sự không biết ngày ấy rốt cuộc đã nói gì sai.
"Không có." Tức cái gì, nếu tức có tác dụng, thì ngày nào cô cũng nổi giận cho mà xem.
"Nàng chính là đang tức giận."
"Không có."
"Nàng..."
"Thử nói thêm câu nữa xem." Sơ Tranh bóp tay uy hiếp.
"..." Ly Đường xích lại gần một chút: "Nàng hôn ta một cái, ta liền tin tưởng nàng không hề tức giận."
"Ngươi..." Cút!
Ly Đường chủ động nghênh tiếp cánh môi Sơ Tranh, ngăn chặn lời nói của cô, thuận thế ấn cô vào trong ngực.
Bên trên cánh môi trằn trọc xúc cảm, như có dòng điện nhỏ xíu truyền khắp toàn thân.
Ly Đường có chút gấp gáp cạy mở răng môi cô, làm sâu sắc nụ hôn này.
Hắn muốn nhiều hơn nữa...
Cảm xúc nóng rực khi thân thể tiếp xúc, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, cũng giống như chất xúc tác.
Ly Đường khắc chế dục vọng của mình, nụ hôn có chút thô bạo dần dần dịu dàng hơn.
"Thích không?" Ly Đường hôn lên khóe môi Sơ Tranh.
"Ta cũng không ghét." Sơ Tranh thành thật nói.
"Đó chính là thích." Ly Đường tự động lý giải, lại hôn cô thêm mấy lần.
Sơ Tranh nhíu mày, thích... sao?
Cô cũng không hiểu rõ.
Bởi vì cô đối với phần lớn đồ vật nhàm chán lại vô dụng với mình, đều ở trạng thái không ghét, vậy chẳng lẽ cô đều thích chúng?
Không thể nào.
Cô không phải loại người như vậy.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nghĩ một chút xem, nếu như người khác hôn cô như thế, thì cô sẽ làm gì? 】
Sơ Tranh không thèm suy nghĩ, trực tiếp đưa ra đáp án —— giết chết hắn.
【 Vậy tiểu tỷ tỷ, bây giờ cô có muốn giết chết hắn không? 】
Có chút.
【...】
Cánh môi Sơ Tranh hơi nhói nhói.
"Nàng đang suy nghĩ gì thế?"
Sơ Tranh hạ môi dưới, đầu lưỡi Ly Đường thuận thế xâm nhập, lần nữa càn quét xâm chiếm răng môi cô.
Sơ Tranh đẩy hắn ra, giơ tay sờ môi dưới: "Ngươi cắn ta làm gì?"
"Lúc ta hôn nàng, nàng lại thất thần." Ly Đường nói.
"Ta thất thần mắc mớ gì tới ngươi." Sơ Tranh xoa xoa, cảm giác đau đã biến mất.
Ly Đường tức giận đến đau dạ dày, sao lại không liên quan tới hắn rồi?
Bình tĩnh!
Không thể hắc hóa!
Hắc hóa sẽ bị đánh gãy chân!
Ly Đường hít sâu một hơi, xích lại gần Sơ Tranh: "Vậy nàng cắn lại đi."
Đôi môi Ly Đường rất đẹp, lúc này lại hơi vểnh lên, màu sắc ửng đỏ, làm cho người ta có dục vọng muốn hôn lên đó.
Sơ Tranh trực tiếp cắn một ngụm qua.
Cực kỳ hung ác.
Mi tâm Ly Đường nhíu chặt, kiên nhẫn chờ Sơ Tranh buông hắn ra, có mùi máu tươi nhàn nhạt, dường như đã chảy máu rồi.
Sơ Tranh: "..." Xong rồi, đổ máu.
Ly Đường cũng không tức giận, giọng nói mang vẻ cưng chiều: "Hả giận chưa?"
Cánh môi Ly Đường dính máu, làm gương mặt tuấn mỹ càng tăng thêm mấy phần yêu dã dụ hoặc.
Sơ Tranh ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn qua.
Cô cẩn thận liếm sạch sẽ vết máu, trong nháy mắt khi đầu lưỡi Sơ Tranh đụng phải cánh môi Ly Đường, đại não hắn hoàn toàn trống rỗng, sau đó trong đầu như có một màn pháo hoa nở rộ.
Toàn bộ quá trình thân thể Ly Đường đều cứng đờ, sợ đụng vào cô hắn sẽ nhịn không được.
Mãi đến lúc Sơ Tranh buông hắn ra, Ly Đường bỗng nhiên lui về sau một bước.
Ly Đường đỡ lấy môi, thanh âm khàn khàn: "Lần sau đừng như vậy nữa."
"Tại sao?" Sơ Tranh không phục: "Ngươi có thể, ta thì không thể à?"
Đều là người cả, dựa vào cái gì mà có đãi ngộ khác biệt!
Ly Đường lắc đầu: "Ta, ta sợ mình nhịn không được, đừng hôn ta như thế này nữa..." Mặc dù hắn rất thích, cũng rất khát vọng cô chủ động tiếp xúc thế này.
Nhưng mà sẽ xảy ra chuyện.
Hắn không muốn bị đánh gãy chân đâu.