Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Nếu như không phải bên này biểu hiện ra, thì có lẽ hắn cũng coi đó là một người chết.
Hình ảnh không ngừng phóng đại.
Đôi mắt Cảnh Lan híp lại, bọn họ đang xem cái gì thế?
Cảnh Lan điều chỉnh hình ảnh, rất nhanh liền trông thấy thứ trên màn hình giả lập—— làm thế nào để lấy thân phận chip trong thân thể một người ra.
Cảnh Lan: "..."
Hắn nhớ kỹ trong rừng đã sớm che đậy tín hiệu, căn bản không lên được tinh võng.
Không đúng.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thứ bọn họ xem kìa...
"Cô chủ, cô nhìn kìa, có con muỗi!" Thanh âm của Tiểu Cửu truyền tới.
"Con muỗi có gì kỳ quái đâu."
"Không phải... Tôi cảm thấy nó đang nhìn chúng ta." Mặt Tiểu Cửu đối diện thẳng với màn hình.
"Có lẽ là dung mạo cô đẹp." Sơ Tranh mặt không cảm xúc khen cô ấy một câu: "Đừng nhìn con muỗi nữa, cô đè cô ta lại."
Tiểu Cửu không lo nổi con muỗi nữa, hoảng sợ nói: "Cô chủ, không được đâu, trên này nói không chừng là nói hươu nói vượn, lỡ như chết người thì làm sao bây giờ? Cô ta là trọng điểm bảo vệ của học viện đó, chúng ta sẽ chết rất thảm!"
"Sợ cái gì." Thanh âm thanh lãnh kia rất là phóng khoáng, Cảnh Lan cho là cô sẽ nói, có chuyện gì cô gánh, kết quả cô lại phun ra một câu: "Ai biết là chúng ta làm ra."
Tiểu Cửu: "..."
Cảnh Lan: "..."
"Cảnh Lan!"
Cảnh Lan bộp một tiếng đóng màn hình lại.
Giáo sư Ngụy chạy tới: "Cậu đi với tôi một chuyến, xảy ra chút chuyện."
Cảnh Lan nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Khu F xuất hiện mấy hung thú cấp 3." Giáo sư Ngụy không cho Cảnh Lan cơ hội phản đối, vội vàng túm hắn, kéo lên Phi hành khí.
Hung thú cấp 3 không tính là lợi hại, cho dù hiện tại Cảnh Lan không có tinh thần lực cũng có thể dễ dàng đối phó.
Nhưng đối với mấy đứa nhãi con vừa tiến vào học viện này, hung thú cấp 3 chụp chết bọn họ cũng rất dễ dàng.
"Từ đâu tới?"
"Không biết. Nhưng vẫn đang theo dõi, còn chưa xuất hiện thương vong, chúng ta phải bắt lấy nó trước khi xuất hiện thương vong."
"..."
Học sinh của hắn đang chuẩn bị lấy thân phận chip của người ta ra kia kìa.
-
Tạ Uyển Uyển đã bị đau đến ngất đi, trên cổ tay toàn là máu, nhìn giống như hiện trường giết người.
"Không được."
Sơ Tranh ném đồ vật trong tay đi, lấy nước ra rửa tay.
"... Cô chủ cô cô cô... cô lấy đâu ra nước?" Tiểu Cửu bị Sơ Tranh lấy đồ vật từ không trung làm cả kinh đến trợn mắt há mồm.
"Cô có muốn không?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc đưa tới.
"..."
Cô chủ đúng là một cô gái đầy kho báu.
Sạt sạt sạt...
Tiểu Cửu nghe thấy gió thổi cỏ lay, trái tim cũng không nhịn được cuồng loạn.
"Cô chủ có âm thanh."
"Gió thổi."
"Không phải... Không giống lắm." Tiểu Cửu nhìn bốn phía, bây giờ trong rừng không có gió.
Sạt sạt sạt...
Bụi cây bên trái vang lên một trận âm thanh.
Giống như có thứ gì đó lướt qua bên trong.
Sơ Tranh đứng dậy.
Sạt...
Sạt sạt sạt...
Vật kia tốc độ rất nhanh, vừa rồi còn ở phía trước, nháy mắt liền tới bên trái, khoảng cách đang không ngừng rút ngắn.
Ngón tay Sơ Tranh chậm chạp nâng lên.
Vèo ——
Cánh tay Tiểu Cửu bị xiết chặt, bị túm lấy kéo sang bên cạnh.
Nơi vừa rồi bọn họ đứng, có một con báo màu vàng đứng đó.
"Là Báo Liệt Vân!" Tiểu Cửu hô nhỏ một tiếng: "Tôi biết thứ này, hung thú cấp 3!!"
Báo Liệt Vân toàn thân vàng rực, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên lưng nó có hàng loạt đường vân.
Lúc này mục tiêu của Báo Liệt Vân không phải bọn họ, mà là Tạ Uyển Uyển trên đất.
Sơ Tranh không hề có chút ý tứ muốn cứu Tạ Uyển Uyển, nếu như Tạ Uyển Uyển bị ăn, vậy chẳng phải nhiệm vụ sẽ hoàn thành sao?!
Đây không phải do ta giết.
Sơ Tranh có chút muốn vỗ tay trợ uy cho Báo Liệt Vân.
Nhưng ngại hình tượng đại lão của mình, cô nhịn được.
"Cô chủ... cô ta cô ta... cô ta sẽ chết."
"Bằng không thì cô chết thay cô ta?"
Tiểu Cửu tiếc mệnh Tam Nương: "..." Thôi từ bỏ đi vậy.
Có thể là Báo Liệt Vân phát hiện Tạ Uyển Uyển nằm dưới đất không có năng lực phản kích, lập tức mở to miệng, chuẩn bị cắn.
"Ầm —— "
Đạn bắn vào trên người Báo Liệt Vân, miệng nó vừa mở ra bỗng nhiên thu lại, quay đầu nhìn về nơi đạn bay tới.
Đạn này là phát cho học sinh dùng, không có lực sát thương gì, người tới chắc cũng là học sinh.
Quả nhiên, bên kia có mấy học sinh ló đầu ra.
"Tôi dẫn nó ra, các cậu nhanh cứu người!"
Sơ Tranh nâng trán.
Ai.
Cuộc sống mà.
"A..."
Học sinh bên kia đột nhiên hét thảm một tiếng, chỉ thấy một con hung thú giống như vượn toàn thân đen nhánh, từ phía trên đập xuống, cắn vào người một học sinh trong đó.
"Vượn Tia Chớp!" Không biết là ai hô lớn một tiếng, trong giọng nói mang theo hoảng sợ: "Là Vượn Tia Chớp!"
Tốc độ của Vượn Tia Chớp cực nhanh là một.
Thứ hai là nó thật sự sẽ thoáng hiện như tia chớp.
Vừa rồi tất cả mọi người đều không nhìn thấy nó xuất hiện từ chỗ nào, khi phát hiện, đã có người bị cắn.
Máu tươi kích thích đến hai con hung thú này, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ uy hiếp, đi tới gần đám học sinh.
Vũ khí trong tay bọn họ, đối với mấy con hung thú này căn bản không tạo ra được tổn thương gì.
Tín hiệu cầu cứu đã phát ra ngoài.
Nhưng trong thời gian ngắn, không ai có thể đuổi tới.
Người bên kia bị đuổi đến hoảng hốt chạy bừa, có một nam sinh chạy về phương hướng Sơ Tranh đang ẩn thân, dường như trông thấy bọn họ, con ngươi sáng lên: "Cứu mạng!!"
Nam sinh liều mạng chạy về phía Sơ Tranh bên này.
Sắc mặt Tiểu Cửu trắng bệch, bị Sơ Tranh kéo chạy.
Thứ đuổi theo bọn họ chính là Vượn Tia Chớp, tốc độ của nó hoàn toàn vượt qua bọn họ, lướt qua từ trên đỉnh đầu, rơi xuống mặt đất, thắng gấp, áp đảo một mảnh bụi cây.
Bước chân Sơ Tranh ngừng lại.
Vượn Tia Chớp đấm ngực, miệng gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên bật lên.
Bóng râm to lớn bao phủ xuống, Tiểu Cửu chịu đựng xúc động muốn thét lên, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt.
Nam sinh phía sau cũng phản ứng giống vậy.
Nhưng mà cũng không có đau đớn truyền đến như trong tưởng tượng, ngược lại là ánh sáng kịch liệt loé lên, cho dù là nhắm chặt hai mắt, cũng có thể cảm giác được ánh sáng kia.
Tiểu Cửu mở mắt ra, trong ánh sáng, có thứ gì đó đang lả tả rơi xuống.
Đồng thời, ánh sáng kia cấp tốc rơi xuống, mục tiêu... Đúng là nhóm bọn họ.
Ầm ——
Đất đá tung toé, cây cối đứt ngang, ánh lửa bốc cháy.
Mặt đất xuất hiện một cái hố không lớn không nhỏ.
Sơ Tranh kéo Tiểu Cửu tránh nhanh, bằng không thì người nằm trong cái hố kia có lẽ là cô.
Con chó điên nào làm ra!
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn lên trên trời.
Trên Phi hành khí, Cảnh Lan có chút kỳ quái nhìn vũ khí trong tay: "Cái này thăng cấp?"
Giáo sư Ngụy không hiểu thấu: "Thăng cấp cái gì? Còn một con nữa đấy? Cậu tranh thủ thời gian tìm xem!"
"Vừa rồi nó đánh Vượn Tia Chớp biến mất."
"Đánh cho biến mất là có ý gì?" Giáo sư Ngụy đang bận tìm kiếm một con khác, không ngẫm nghĩ lời Cảnh Lan nói.
Cảnh Lan suy nghĩ một chút: "Đánh thành bụi phấn."
"Cậu uống rượu à? Thứ đồ chơi này làm sao có thể đánh Vượn Tia Chớp thành bụi phấn." Nhiều lắm chỉ làm Vượn Tia Chớp mất đi năng lực hành động, phía dưới còn có học sinh, sao có thể dùng vũ khí có lực sát thương lớn như thế.
"..."
Cảnh Lan cũng cảm thấy mình uống rượu xuất hiện ảo giác, nhưng hôm nay hắn thật sự không uống rượu.
Hơn nữa cho dù uống rượu, cũng chưa từng xuất hiện ảo giác bao giờ.
Cảnh Lan nhìn xuống dưới mặt đất, không có thi thể của Vượn Tia Chớp... Chỉ có học sinh của hắn, đang lạnh như băng nhìn lên trên.
Cảnh Lan: "..."
Cảnh Lan nhét vũ khí cho giáo sư Ngụy.
*
Giáo sư Ngụy:??? Ta đã làm sai điều gì!? Mà lại bị đối xử bất công như thế!! Hiện tại cũng còn chưa có cái tên đứng đắn đâu! Tiểu tiên nữ: Đại khái là bởi vì ngươi không ném vé tháng đi. Giáo sư Ngụy:??? Tiểu tiên nữ: Cho nên ném vé tháng sao? Ném không thiệt thòi ném không được rút lui!