Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Dạ Thương ra sân, người xem trên khán đài lộ thiên, chỉ cảm thấy Dạ Thương nhìn qua rất đẹp, nhưng cùng Tạ Uyển Uyển so ra, thì có chút nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhưng những người ngồi trong bao sương độc lập trên khán đài thì khác.
Không ít người đều kích động lên.
"Đây là tác phẩm của vị đại sư kia!"
"Sau Trụ Tuyệt, ông ấy không còn bán cơ giáp ra nữa, cái này... học viện Đế Quốc mua được từ lúc nào?"
"Quan hệ của Trần Quân Đình và đại sư từ trước đến nay luôn rất tốt, có lẽ là bí mật lấy tới."
"Không có khả năng, tính tình của vị đại sư kia không phải anh không biết, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng."
"Có phải học viện Đế Quốc đào được mỏ không?"
"..."
"Đài cơ giáp này tên là gì?"
"Hình như là Dạ Thương."
Cao ngô bách xích dạ thương thương, loạn tảo thu tinh lạc hiểu sương.
Cây lớn che trời mơ hồ có thể thấy được trên thân Dạ Thương, là Ngô Đồng.
-
Tạ Uyển Uyển cũng không để Phan Hạo vào mắt, bởi vì vừa mở trận, Phan Hạo liền phạm phải một sai lầm.
Mà lại là sai lầm phi thường phổ thông.
Phan Hạo: "..."
Tôi chưa quen thuộc với cơ giáp này mà!
Sau đó mọi người phát hiện cơ giáp của Phan Hạo, luôn luôn xuất hiện một chút hành vi kỳ quái, giống như không bị chủ nhân khống chế vậy.
Cơ giáp này cùng đại bộ phận cơ giáp đều không giống nhau, Phan Hạo chưa từng điều khiển bao giờ, nếu như không phải dựa vào RN6 tăng độ tương xứng lên, thì hiện tại có lẽ hắn đã thua.
Ầm!
Cơ giáp màu sao trời rơi từ trên không xuống, quỳ một chân trên đất, ổn định ở biên giới đấu trường.
"Thua sao?"
"Thua đi, vừa rồi hắn cứ luôn tránh, cũng không cách nào phản kích."
"Tạ Uyển Uyển lại thắng."
"Hệ cơ giáp của học viện Đế Quốc thật là..."
Người phía dưới nhìn cơ giáp ở biên giới đấu trường, dồn dập lắc đầu.
Trên trận xuất hiện đếm ngược.
Nếu như Phan Hạo không thể đứng lên trước khi đếm ngược kia về 0, thì trận đấu này sẽ kết thúc.
"Đế Quốc vừa ra! Ai dám tranh phong! Phan Hạo mạnh nhất!"
"Thanh xuân không sợ! Trục mộng dương oai! Phan Hạo đệ nhất!"
Phan Hạo có chút hoảng hốt, cơ giáp này quá khó khống chế, lúc này hoảng hốt, càng không biết khống chế như thế nào.
Nhưng ngay lúc này, hắn nghe thấy phía dưới mơ hồ truyền đến âm thanh.
"Đế Quốc vừa ra! Ai dám tranh phong! Phan Hạo mạnh nhất!"
"Thanh xuân không sợ! Trục mộng dương oai! Phan Hạo đệ nhất!"
"Giấc mộng siêu việt! Bản thân siêu việt! Đế Quốc siêu việt!"
Thanh âm dần dần lớn.
Lúc đầu có chút hỗn loạn, kêu cũng không chỉnh tề.
Nhưng theo càng ngày càng nhiều người gia nhập, thanh âm dần dần ngăn nắp, giống như có người đang chỉ huy.
Những âm thanh hô Tạ Uyển Uyển cố lên kia, bị ép xuống.
Phan Hạo nhìn lên trên đài, chỉ thấy trên đài, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ hò hét trợ uy.
Những người còn lại mặt mũi tràn đầy đần độn.
Học viện Đế Quốc làm cái quái gì đây?
Sao đột nhiên lại có thêm nhiều người hô cố lên như thế?
Khoan đã người anh em, mới vừa rồi cậu còn hô Tạ Uyển Uyển cố lên đấy!!
Sao lại thay đổi bất thường như thế!
Phan Hạo bị thanh âm kịch liệt này, làm cấp tốc tỉnh táo lại, điều khiển cơ giáp đứng lên, đếm ngược biến mất, tiếp tục thi đấu.
-
Trước đó Tạ Uyển Uyển từng xem qua Phan Hạo thi đấu, cũng không có gì xuất sắc.
Vừa rồi giao thủ cũng đúng là như thế, cơ giáp này của hắn nhìn qua xác thực bất phàm, nhưng hắn hoàn toàn không khống chế nổi.
Nhưng bây giờ đối đầu, đáy lòng Tạ Uyển Uyển không ngừng chìm xuống.
Phan Hạo đã quen thuộc với Dạ Thương, bắt đầu có ăn ý với Dạ Thương.
Phan Hạo vừa rồi còn bị đuổi chạy, giờ đây đã ẩn ẩn chiếm thế thượng phong, cuối cùng Tạ Uyển Uyển rơi vào thế hạ phong.
Người xem dưới đấu trường cũng khẩn trương theo, tiếng hô hoán cũng biến mất, gắt gao chú ý đến hai đài cơ giáp cơ hồ kéo ra tàn ảnh trên sân đấu.
Các loại ánh sáng không ngừng lấp lóe.
Dạ Thương công kích càng ngày càng chuẩn xác, độ linh hoạt cũng tăng lên rất nhiều.
Oanh ——
Đấu trường có ánh lửa lan tràn, cơ giáp của Tạ Uyển Uyển, trượt từ trong ánh lửa ra, đụng vào nguồn năng lượng che đậy ở biên giới rồi dừng lại.
Tạ Uyển Uyển thử đứng lên, nhưng liên tiếp hai lần đều không thành công.
Học sinh của học viện Đế Khoa khẩn trương gọi cô ta.
Đếm ngược đang từ từ nhảy.
7...
6...
...
Tạ Uyển Uyển lần nữa thất bại.
2...
1...
Đếm ngược về 0.
Trận đấu kết thúc.
"Trận đấu này Phan Hạo của học viện Đế Quốc thắng."
"Ngao ngao!"
"Thắng rồi!"
"Đế Quốc vạn tuế!"
Tiếng hoan hô trong nháy mắt vọt lên tận trời.
Học sinh của học viện Đế Quốc vui mừng, còn học sinh của học viện Đế Khoa thì không vui như vậy.
"Gian lận!"
"Đây mẹ nó là gian lận, chắc chắn là học viện Đế Quốc cắn thuốc!"
"Lúc bắt đầu rõ ràng là Uyển Uyển chiếm thượng phong, sao phía sau hắn lại lợi hại như thế?"
"Trước đó thấy hắn cũng chỉ có như thế, căn bản không lợi hại như vậy được, đây là gian lận, chúng tôi không phục kết quả này!!"
Học sinh Đế Khoa bắt đầu náo lên.
Học sinh Đế Quốc chắc chắn không phục, hai bên xém chút đánh nhau trên khán đài.
Tạ Uyển Uyển cũng đưa ra chất vấn với kết quả.
Thi đấu có nghi vấn, bên tổ chức tất nhiên phải giải quyết, Phan Hạo và Tạ Uyển Uyển đều được mời đến phòng họp.
"Mẹ, các người không chứng kiến thì đừng có nói lung tung!"
"Nếu không phải dùng thuốc, thì Phan Hạo kia làm sao có thể thắng?"
"Sao Phan Hạo lại không thể thắng, chỉ có Đế Khoa mấy người mới lợi hại chắc?!"
"Mấy người kích động như vậy, là bị chúng tôi nói trúng rồi à?"
Học viện Đế Quốc và học viện Đế Khoa bắt đầu cãi nhau túi bụi.
Học viện Đế Khoa hoài nghi Phan Hạo dùng thuốc cấm, nên mới thắng thi đấu được, học viện Đế Quốc cảm thấy học viện Đế Khoa há miệng nói bậy, vu oan cho người khác.
"Yên tĩnh!!"
Phe tổ chức ra hiệu tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Phòng họp chia làm hai nhóm, mỗi bên chiếm cứ một vị trí.
Người phụ trách phe tổ chức kéo quần áo: "Liên quan tới kết quả, vì sao bên Đế Khoa đưa ra chất vấn?"
"Chúng tôi hoài nghi Phan Hạo sử dụng thuốc cấm. Lúc ban đầu Phan Hạo biểu hiện rõ ràng không hề giống với lúc cuối trận!"
Trong tinh tế có một số loại thuốc, có thể trong khoảng thời gian ngắn, kích phát tiềm lực của con người.
Nhưng tác dụng phụ cực lớn, loại dược vật này, đều bị liệt là thuốc cấm.
Một khi sử dụng loại thuốc này trong cuộc thi, thì phải chịu trách nhiệm hình sự.
"Tôi không sử dụng bất cứ thủ đoạn không đàng hoàng nào." Phan Hạo không cần người khác mở miệng, tự mình đứng ra.
"Cậu không sử dụng thủ đoạn không bình thường, sao có thể đánh thắng Tạ Uyển Uyển?"
Phan Hạo hơi chần chờ, không lên tiếng.
Nhưng biểu hiện của hắn như vậy, ngược lại làm cho đối phương cảm thấy hắn chột dạ.
"Không dám nói à?" Khí thế của học viện Đế Khoa lập tức lên cao: "Học viện Đế Quốc các người thua không chấp nhận, thế mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế!"
Biểu cảm của Phan Hạo khó coi: "Cậu nói chuyện chú ý một chút, tôi không sử dụng thuốc! Chuyện này kiểm tra một cái là biết, tôi không ngại kiểm tra!"
Kết quả kiểm tra tất nhiên là không có vấn đề.
Đế Khoa bên kia vẫn không phục, cho dù không có thuốc, cũng có những thứ khác.
Cũng không phải chỉ có thuốc mới có thể gian lận.
"Giáo sư Ngụy, giáo sư Ngụy tới."
Đám người tránh ra một con đường, giáo sư Ngụy và Sơ Tranh từ phía sau đi tới.
Đế Khoa bên kia cũng có người phụ trách đuổi tới, hai bên đối mặt, cũng không chào hỏi, riêng mình đi về phía đội ngũ của mình.
Trước khi Đế Khoa bên kia nổi lên, giáo sư Ngụy mở miệng trước: "Phan Hạo có RN6, lại có cơ giáp do đại sư Vạn Hác Xuân làm ra, thắng được trận đấu này, có vấn đề gì?"
*
Cao ngô bách xích dạ thương thương, loạn tảo thu tinh lạc hiểu sương. —— Trích từ « vịnh Ngô Đồng » Giải thích: Cây ngô đồng cao lớn dưới hoàng hôn có thể phá hủy hàn tinh trên bầu trời, phất rơi sương sớm.