Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Người phía trước ồn ào, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Minh Tiện lại không nghe thấy gì cả, hắn sững sờ nhìn gương mặt phóng đại trước mắt mình.
Minh Tiện cảm giác được đầu lưỡi mềm mại của Sơ Tranh, chậm rãi liếm cắn cánh môi hắn, hơi ngứa, nhưng càng nhiều hơn chính là mập mờ và cảm giác kỳ dị.
Minh Tiện bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, Sơ Tranh lui lại mấy bước.
Minh Tiện chống lên lan can, mu bàn tay che lên môi, nghiêng mắt nhìn cô.
Sơ Tranh thần sắc thản nhiên đứng ở bên đó.
Giống như người vừa rồi phi lễ hắn, không phải cô.
Gió thổi làm làn váy cô giương nhẹ, rõ ràng cô cách rất gần, giơ tay là có thể chạm đến.
Nhưng Minh Tiện cảm thấy cô cách mình thật xa.
Như cách sơn hải, như cách thiên sơn.
Xa đến không thể chạm vào.
Hư ảo như mộng.
Ma đầu giết người cũng không sợ, vậy mà lúc này tim đập nhanh, đang sợ.
Hắn sợ hắn giẫm lên giấc mộng này, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn, tan đi như mây khói, tìm không thấy tung tích.
Minh Tiện nhắm lại mắt, đột nhiên chống lên lan can, nhảy xuống.
Vốn chính là mộng.
Hắn có tư cách gì mà đi tham luyến.
Sơ Tranh: "!!!" Cho dù ngươi không tin, cũng không cần nhảy xuống biển chứ!
Sơ Tranh lập tức lao ra, muốn bắt được Minh Tiện, nhưng tốc độ rơi xuống của hắn quá nhanh, Sơ Tranh chỉ bắt được một góc áo.
Góc áo "xoẹt" một tiếng rách ra, bị gió thổi bay về một phương hướng.
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi, phóng qua lan can, nhảy xuống theo hắn.
-
Mặt biển nhìn như gió êm sóng lặng, phía dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt, tăng thêm ánh mắt bị ngăn trở, sau khi Sơ Tranh xuống dưới, một lúc sau mới nhìn rõ Minh Tiện.
Minh Tiện đại khái chỉ là muốn nhảy xuống biển để né tránh Sơ Tranh, nhưng hắn không nghĩ tới tình huống dưới đáy biển rất phức tạp.
Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, bao lấy Minh Tiện, cấp tốc bơi về phía hắn, một tay ôm người lấy.
Ngân quang rơi xung quanh bọn họ, nước biển chậm rãi rút đi, dần dần có không khí.
Trong này phá lệ yên tĩnh, dường như tất cả những âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách.
Toàn thân Minh Tiện ướt đẫm, cũng may bạch y mấy tầng, cũng sẽ không lộ, chỉ dán thật chặt lên người hắn, lộ rõ vai rộng eo hẹp.
"Minh Tiện!" Ngữ điệu của Sơ Tranh phá lệ lạnh: "Ngươi không muốn sống nữa?"
Minh Tiện còn hơi choáng váng, trước mắt toàn là ngân quang rơi xuống, giống như sao trời rơi vào trong ngân hà.
Nước biển triệt để rút khỏi tấm màng bện bởi ngân quang, Sơ Tranh và hắn rơi vào điểm khởi đầu, giẫm lên phiến ánh sáng màu bạc kia.
Lúc này Minh Tiện mới nhìn rõ, những ngân quang kia đều là sợi chỉ rất nhỏ, ánh sáng lưu động theo sợi chỉ.
"Bị hù dọa?"
Sơ Tranh nâng mặt Minh Tiện lên, để tiêu cự của Minh Tiện dừng lại trên mặt cô.
Cánh môi Minh Tiện khẽ nhếch, đầu lưỡi toàn là vị mặn của nước biển: "Ngươi... Nhảy xuống làm gì?"
"Ngươi đã nhảy, ta có thể không nhảy?" Sơ Tranh không vui: "Ngươi không tin cũng được, nhảy xuống biển làm gì?"
Minh Tiện: "..."
Ta không muốn làm gì, ta chỉ muốn tránh ngươi mà thôi.
Sơ Tranh ấn lấy cổ tay hắn, dường như muốn làm gì đó, nhưng rất nhanh lại buông ra, lấy ra một bộ y phục, lời ít mà ý nhiều: "Thay."
Minh Tiện nhìn bộ y phục bỗng nhiên xuất hiện, biểu cảm hơi ngơ ngác.
Cô lấy ở đâu ra?
Trên người cô có thể giấu y phục sao?
Ánh mắt liếc qua quét đến hoàn cảnh vị trí của bọn họ lúc này, cùng với ngân quang kỳ quái này, Minh Tiện lại không cảm thấy kì quái.
Sơ Tranh thấy Minh Tiện không nhận: "Muốn ta giúp ngươi?" Vừa nói vừa xắn tay áo.
Đầu óc Minh Tiện "ong" lên, nhận lấy y phục, lui ra phía sau một chút.
Bả vai hắn đụng phải ngân mang, phát hiện là có xúc cảm, cái không gian này cũng không lớn.
Lúc này bọn họ đang ngồi, ngân quang phía dưới thỉnh thoảng hiện lên, ngẫu nhiên còn có thể trông thấy sinh vật dưới đáy biển hiếu kì bơi tới.
Bọn nó chạm đến ngân quang, giống như đụng vào đồ vật mềm mại, phát hiện không đụng rách được, liền vây quanh xoay vòng, tò mò dò xét.
"Ta..."
"Ngươi không thay ta giúp ngươi thay."
"..."
Cánh tay cầm y phục của Minh Tiện nắm thật chặt: "Ngươi xoay qua chỗ khác."
Sơ Tranh không để ý xoay qua chỗ khác, Minh Tiện quay lưng lại, bắt đầu thay y phục.
Minh Tiện nghe thấy đằng sau có âm thanh, theo bản năng quay đầu, kết quả vừa vặn trông thấy y phục của nữ hài tử chậm chạp rơi xuống, lộ ra đường vai và lưng xinh đẹp, xuống chút nữa là eo...
Minh Tiện cấp tốc quay đầu lại, nhịp tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng tim đập kia phá lệ rõ ràng.
Hắn chuyển dời ánh mắt lên trên thân cá nhỏ bên ngoài, nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc y phục lên.
Hắn không dám quay người, tận đến khi Sơ Tranh gọi hắn, hắn mới xoay qua chỗ khác.
Y phục Sơ Tranh thay ra ở ngay bên chân cô, y phục trên người nhìn qua cũng không có gì khác biệt so với bộ vừa rồi.
"Vết thương trên vai ngươi lành rồi sao?"
"Ừ." Minh Tiện đáp một tiếng, giống như sợ Sơ Tranh không tin, tăng thêm một câu: "Tốt rồi."
"Quân Bất Quy..."
"Cũng tốt rồi." Minh Tiện đột nhiên nhớ tới, rõ ràng hắn có thể sử dụng nội lực sấy khô y phục, tại sao phải thay?
Rõ ràng cô cũng có nội lực...
Là quên mất, hay là cố ý?
Minh Tiện nghĩ như vậy, sắc mặt bỗng nhiên khó nhìn lên.
"Tốt? Tốt thế nào?"
Minh Tiện ngăn chặn điểm suy nghĩ loạn thất bát tao này, cúi đầu chỉnh lý y phục: "Tìm được thuốc giải."
Sơ Tranh ngờ vực: "Quân Bất Quy không có thuốc giải."
"Trên thế gian này không có chuyện gì là tuyệt đối, có người có thể phối ra Quân Bất Quy, tự nhiên cũng có người có thể phối ra thuốc giải." Minh Tiện nói: "Vừa rồi ngươi đã giao thủ với ta, ta từng dùng nội lực."
Trước đó trên thuyền xác thực...
Minh Tiện nhìn qua cũng không yếu ớt, cả người đều ở vào trạng thái khỏe mạnh.
Sơ Tranh không quá yên tâm: "Ta xem vết thương của ngươi."
Đầu ngón tay Minh Tiện vòng qua dây thắt lưng, nghĩ đến trước đó bị cô nhìn nhiều lần như thế rồi, cũng không ngại thêm lần này, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, kéo y phục ra, lộ ra bên bả vai bị thương kia.
Tia sáng dưới đáy nước lờ mờ, ngân quang lưu động chiếu sáng vùng không gian nhỏ này, một nửa y phục của nam tử kéo đến trên khuỷu tay, lộ ra bả vai trắng nõn, mấy sợi tóc còn ướt rơi ở phía trước.
Mặt nạ ngăn trở nửa bên mặt hắn, cằm thận trọng ngẩng lên, cánh môi khẽ mím, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy dụ hoặc.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, rất tự nhiên dời mắt, tiêu cự định trên bả vai hắn.
Vết thương trên bờ vai chỉ còn lại màu hồng nhàn nhạt, xác thực đã khỏi.
Sơ Tranh giơ tay, còn chưa đụng phải, Minh Tiện đã vội kéo lên, lung tung buộc lại y phục: "Chúng ta làm sao đi lên?"
Tay Sơ Tranh dừng giữa không trung, một lát sau điềm nhiên như không có việc gì nâng lên.
Minh Tiện lập tức phát hiện bọn họ đang lên cao.
Đàn cá vừa rồi vây xung quanh rơi ở phía dưới, đang quơ cái đuôi chậm chạp đuổi theo.
Minh Tiện nhìn lên trên, có lẽ là vì để hắn thấy rõ ràng, ánh sáng màu bạc lặng yên không tiếng động biến mất.
Lúc này dường như hắn đang đứng trong nước biển mênh mông.
Ánh sáng trên đỉnh đầu càng ngày càng sáng rõ, im ắng vạch nước, bầu trời xanh thẳm trong nháy mắt chiếm cứ tầm mắt của hắn.
Chỉ là...
Thuyền đâu!!!
Mặt biển mênh mông vô bờ, đừng nói thuyền, ngay cả con chim cũng không nhìn thấy.
Sơ Tranh trấn định nói: "Có thể là bị dòng nước cuốn đi rồi." Cô chỉ lo nhìn thẻ người tốt, không bảo trì đứng im.
Minh Tiện: "..."
Bị dòng nước cuốn đi, ngươi còn trấn định như vậy?