Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1134

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh không nói dẫn Minh Tiện đi tìm thuốc giải, chỉ nói dẫn hắn ra ngoài giải sầu một chút, vì chiếu cố đủ thứ bệnh loạn thất bát tao của Minh Tiện, cả nhánh đội ngũ phá lệ xa hoa.

Minh Tiện vén màn xe nhìn ra bên ngoài một chút, núi xanh nước chảy, nhàn vân dã hạc, làm tâm hồn người ta thanh thản, tâm tình cũng chuyển biến tốt hơn không ít.

Sơ Tranh dựa vào thành xe đọc sách, bên cạnh đốt hương an bình.

Cuộc sống như thế, lúc trước Minh Tiện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Minh Tiện hạ màn xe xuống, chuyển đến chỗ Sơ Tranh, Sơ Tranh liếc hắn một cái, người sau trực tiếp đổ vào trên đùi cô: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Tùy tiện đi dạo." Sơ Tranh dịch chuyển sách khỏi, để hắn gối thoải mái hơn một chút: "Chàng không thích ở bên ngoài?"

"Không có." Minh Tiện câu một chùm tóc của Sơ Tranh lên, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi: "Ở cạnh nàng thì nơi đâu cũng được... Chỉ là có đôi khi cảm thấy giống như đang nằm mơ. Sợ mộng tỉnh lại, nàng sẽ không ở đây nữa."

"A..."

Minh Tiện thở hốc vì kinh ngạc.

"Nàng bóp ta làm gì?"

Sơ Tranh buông cánh tay đang bóp hắn ra, lý lẽ hùng hồn: "Để chàng biết không phải đang nằm mơ."

Minh Tiện: "..."

Sơ Tranh và Minh Tiện giao tiếp ánh mắt, trong không khí không khỏi an tĩnh lại, âm thanh bên ngoài dường như cũng biến mất không thấy gì nữa.

Cô chậm rãi cúi đầu xuống, ngậm lấy môi Minh Tiện, trằn trọc hôn hắn.

Cạch ——

Mặt nạ rơi xuống, chuyển một vòng, ngửa mặt rơi trên mặt đất.

Đầu ngón tay Sơ Tranh xoa lên thái dương Minh Tiện, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua vết thương kia.

"Thương thế kia, làm sao bị?"

Minh Tiện giơ tay che ở tay Sơ Tranh, thần sắc có chút hoảng hốt: "Khi rời khỏi Không Minh cốc, vô ý ngã vào vách núi."

Lúc ấy hắn bị dọa sợ, lảo đảo nghiêng ngã rời khỏi Không Minh cốc.

Dưới trời tuyết lớn, tuổi tác của hắn cũng không lớn, người nhà chết thảm, đủ các loại nhân tố đan xen vào nhau, dẫn đến hắn vô ý ngã xuống.

Chờ lúc tỉnh lại, hắn được người cứu, vết thương trên thái dương cũng đã ở đó.

Minh Tiện không quá muốn cho Sơ Tranh nhìn, chôn mặt vào trong ngực cô: "Đừng nhìn, rất xấu."

"Ta không để ý."

"Ta để ý." Giọng nói của Minh Tiện có chút buồn bực: "Về sau nàng có thể chê ta xấu không?"

Có lẽ có một ngày, cuối cùng cô sẽ cảm thấy hắn quá phiền.

Nhưng nghĩ lại, thời gian của hắn kỳ thật cũng không nhiều.

Sơ Tranh sờ đầu hắn, nhè nhẹ xoa trên mái tóc cũng không tính là mềm mại hai lần: "Sẽ không." Chàng là thẻ người tốt nha, nào dám ghét bỏ chàng.

-

Vực ngoại phong thổ khác biệt, cách ăn mặc cũng có khác biệt rất lớn, không biết ác nhân Giáp Ất kiếm đâu ra hai bộ y phục, giống như muốn lập tức leo lên sân khấu diễn tạp kỹ vậy.

Sơ Tranh nhìn bọn họ như nhìn hai con gà tây.

Hai con gà tây còn không có tự giác, ỷ vào Sơ Tranh cho tiền tiêu vặt, một ngày đổi một bộ.

Đến vực ngoại, Minh Tiện ăn gì chính là một đề bài nan giải.

Mấy đầu bếp Sơ Tranh mang theo mỗi ngày đều tụ tập nói nhỏ, mỗi lần đến giờ dùng cơm, mấy đầu bếp này đều hận không thể lập tức biến mất.

Nếu không phải Sơ Tranh cho nhiều tiền, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ở đây!

Minh Tiện không ăn cơm, có đôi khi Sơ Tranh kiên nhẫn dỗ dành, không có kiên nhẫn thì trực tiếp cưỡng ép đút.

Minh Tiện bị chỉnh đến sống không còn gì lưu luyến, tận lực lần nào cũng tự ăn, không cho Sơ Tranh động thủ.

Sơ Tranh đẩy màn xe ra, để Minh Tiện xuống xe.

Đây là một tòa thành trì, lối kiến trúc rất kỳ quái, đại đa số là kiến trúc hình dạng thành lũy, nhưng đều tu kiến rất xinh đẹp.

Sơ Tranh dắt hắn tiến vào bên trong, giáo chúng Phạm Tiên giáo đã ở bên trong dọn dẹp, lót thảm lót thảm, dọn đồ khuân đồ.

Còn có một số người địa phương, câu nệ đứng ở một bên.

Minh Tiện giẫm lên thảm đi vào bên trong, thấp giọng ho khan hai tiếng: "Chúng ta sẽ ở nơi này sao?"

"Không phải."

Ngôn ngữ của vực ngoại không giống, bọn họ mời một phiên dịch người địa phương biết hai thứ ngôn ngữ, hiện tại người địa phương kia đang giao lưu với người nơi này, một hồi lâu sau người địa phương trở về, ra hiệu có thể vào.

Minh Tiện và Sơ Tranh được dẫn vào bên trong, Minh Tiện không biết Sơ Tranh muốn làm gì, nhưng hắn tin tưởng Sơ Tranh, cho nên cũng không có phòng bị gì.

Tận đến khi hắn cảm thấy hơi buồn ngủ: "Ta..."

Một câu còn chưa nói hết, Minh Tiện trực tiếp ngã xuống.

Sơ Tranh đặt hắn ở bên cạnh: "Không có vấn đề gì chứ?"

Người địa phương kia đáp: "Ngài yên tâm, đây là sư phụ tốt nhất chỗ chúng ta, tuyệt đối sẽ không có vấn đề."

-

Minh Tiện cảm giác mình ngủ một thời gian rất dài, tiếng xe ngựa lung la lung lay dần dần truyền vào trong tai.

Hắn che trán ngồi dậy, còn chưa ngồi vững vàng, thì có người từ phía sau ôm lấy hắn: "Tỉnh."

"Ta... sao lại ngủ thiếp đi?" Giọng nói của Minh Tiện hơi khàn.

Người phía sau hôn cổ hắn một chút, cầm lấy thứ gì đó ở bên cạnh, sau đó đưa tới trước mặt hắn.

Đó là một cái gương đồng.

Trong gương đồng chiếu ra gương mặt hắn quen thuộc, khác biệt duy nhất chính là vết thương trên thái dương không thấy đâu, biến thành một đóa... hoa sinh động như thật?

Cằm Sơ Tranh gác trên hõm vai hắn, đầu ngón tay hất tóc hắn ra, triệt để lộ ra thái dương hắn.

Đó là một đóa hoa sen nở rộ, cánh sen hoàn toàn bao trùm lên vết thương, nở rộ trên thái dương hắn.

Nam tử trong gương đồng dung nhan thanh lãnh, tự dưng tăng thêm mấy phần yêu dã.

Minh Tiện giơ tay sờ một cái, hơi đau, Sơ Tranh kéo tay hắn xuống: "Đừng đụng, qua mấy ngày là khỏe."

"Đẹp không?"

"Rất, rất đẹp." Minh Tiện còn có chút xuất thần, hắn nhìn người trong gương đồng, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Sơ Tranh an tĩnh ôm hắn, nhìn hắn trong gương đồng.

Minh Tiện hậu tri hậu giác, phát hiện người trong gương đồng, mi tâm cũng có một đóa hoa sen chưa nở.

Minh Tiện quay đầu, ánh mắt chạm đến đóa hoa sen trên mi tâm cô, đáy lòng phun lên từng trận ấm áp.

"Đói bụng không." Sơ Tranh nói: "Ta sai người đưa đồ ăn lên cho chàng... Minh Tiện?"

Gương đồng rơi xuống, ném ra tiếng vang rất lớn, bên ngoài có người hỏi thăm.

"Không có việc gì." Sơ Tranh tranh thủ đáp một tiếng, luống cuống tay chân đẩy Minh Tiện ra, hạ giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn..."

"Nàng không muốn sao?" Minh Tiện cắn môi cô, thanh âm khàn khàn dụ hoặc, câu đến Sơ Tranh xém chút không giữ vững được.

Sơ Tranh thở một ngụm: "Thân thể chàng không được, đừng quậy."

Minh Tiện: "..."

Dường như Minh Tiện bị kích thích, động tác không dừng lại chút nào.

"Minh Tiện, ta không đùa với chàng!" Sơ Tranh giọng điệu nghiêm túc: "Thân thể chàng không thể hành hạ như thế được."

Có lẽ là phát giác được sự nghiêm khắc trong giọng nói Sơ Tranh, Minh Tiện dừng lại, ghé vào người Sơ Tranh, ôm cô thật chặt, thở ra hơi thở nóng hổi.

Sơ Tranh vỗ phía sau lưng hắn, chờ hắn bình phục lại.

Minh Tiện giống như thú nhỏ ủi lấy cổ cô, vừa hôn vừa cắn, trong hô hấp mang theo tiếng thở khẽ, nghe được làm Sơ Tranh tâm phiền ý loạn.

Rốt cuộc lúc nào mới có thể tìm được thuốc giải!!

Bọn họ đến vực ngoại cũng đã được một thời gian, nhưng một đường nghe ngóng qua, không có ai từng nghe qua Quân Bất Quy.

Quân Bất Quy là tên do người trong võ lâm lấy, Sơ Tranh nói với người ta không cần nghe ngóng cái tên Quân Bất Quy này, mà trực tiếp thuật lại triệu chứng.

Lần này ngược lại rất nhanh nghe được một chút tin tức.

Quân Bất Quy quả thật có thuốc giải...

Mà bây giờ thuốc giải Quân Bất Quy, cũng chỉ có thầy pháp chỗ thủ lĩnh của bọn họ có thể phối ra được.

Thầy pháp chỉ nghe thủ lĩnh, mà thủ lĩnh rất khó chơi.

Không thích chưng diện không yêu tiền tài, sở thích duy nhất chính là đánh nhau.
Bình Luận (0)
Comment