Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1145

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Yêu cầu "vô lý không đứng đắn" của Sơ Tranh bị y tá vô tình cự tuyệt.

Mặc dù bệnh nhân có quyền lựa chọn chữa trị, nhưng đó cũng không phải lý do để đối gánh giữa đường, nếu như ai muốn đổi là đổi, thì bệnh viện bọn họ còn khai triển công việc thế nào nữa.

Sơ Tranh trở lại phòng bệnh, thở phì phò tìm điện thoại nguyên chủ ra, chuẩn bị gọi đồ ăn cấp năm sao bên ngoài.

-

Sơ Tranh đang chờ cơm trưa, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh một trước một sau tiến vào.

"Tiểu Sơ, sao em lại đổi phòng bệnh?" Hàn Tĩnh đi thẳng vào phòng bệnh, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương và lo lắng, phát huy hình tượng bạn trai ba tốt đến cực hạn: "Nếu không phải anh hỏi y tá, thì cũng không biết em ở đây, dọa anh sợ chết đi được."

Mục Khả Khả đi theo phía sau, thấy Hàn Tĩnh như thế, biểu cảm cứng lại, sau đó vừa cười đi tới, nhẹ giọng nói nhỏ: "Đúng vậy Tiểu Sơ, sao cô đột nhiên đổi phòng bệnh? Phòng bệnh này phải tốn không ít tiền đâu? Chú thím ở bên ngoài làm việc khó khăn biết bao, phòng bệnh khi trước cũng tốt mà."

Mục Khả Khả nói lời này chính là nói Sơ Tranh không hiểu chuyện lãng phí tiền.

Cha mẹ nguyên chủ rất có tiền, lấy tình huống của nhà bọn họ, nếu cô ấy thật sự muốn ở phòng bệnh VIP, cha mẹ nguyên chủ cũng sẽ đồng ý.

Chỉ là vì kiếm tiền, gần như không thể ở bên cạnh nguyên chủ, đây đại khái chính là có được tất có mất...

Sơ Tranh bất động thanh sắc dò xét Mục Khả Khả vài lần.

Tuy nói là thân thích phương xa, nhưng cũng không biết xa bao nhiêu.

Mục Khả Khả tốt nghiệp trung học xong thì không học lên nữa, mà ra bên ngoài làm việc, về sau không biết làm sao mà liên hệ được với cha mẹ nguyên chủ, vừa vặn cha mẹ nguyên chủ muốn thuê người chăm sóc nguyên chủ, nên để Mục Khả Khả này cưỡi ngựa nhậm chức.

Xem từ tướng mạo mà nói, Mục Khả Khả tiểu gia bích ngọc*, tướng mạo rất là thanh tú, lúc cười lên rất đẹp.

(*Tiểu gia bích ngọc (小家碧玉) một thành ngữ của Trung Quốc, để chỉ những cô gái xinh đẹp trong các gia đình nhỏ bình thường.)

Quần áo trên người đều là của nguyên chủ, chiều cao của hai người không giống nhau, có lẽ cô ta mặc không quá vừa người, nên nhìn qua có chút kỳ quái.

Quần áo của nguyên chủ là cha mẹ mua cho, không tính là hàng hiệu gì, nhưng cũng thuộc loại nhãn hiệu khá có tiếng.

Mục Khả Khả muốn mặc, bình thường nguyên chủ không đi ra ngoài, cũng không mặc hết nhiều như thế, nên để cho Mục Khả Khả lấy đi.

Thế là quần áo trong trong tủ của nguyên chủ càng ngày càng ít.

Hàn Tĩnh nghe xong lời kia của Mục Khả Khả, mày nhíu lại, trong giọng nói có chút bất mãn: "Tiểu Sơ, bệnh này của em vốn đã tốn không ít tiền, chúng ta đừng tùy hứng, đổi về phòng bệnh trước đó đi được không?"

Sơ Tranh không hiểu thấu, cô xài tiền của cô, sao mấy người này lại không hài lòng rồi?

Thế là cô lạnh như băng oán một câu: "Tiêu tiền nhà anh à?"

"Tiểu Sơ?"

Hàn Tĩnh bị thái độ này của Sơ Tranh làm cho có chút đần độn.

Trước đó còn rất tốt, sao bỗng nhiên lại biến thành thế này?!

"Tiểu Sơ có phải em không vui không?" Hàn Tĩnh không nổi giận, ngược lại tri kỷ hỏi: "Ai chọc giận em?"

Mục Khả Khả vội vàng nhận nồi: "Tiểu Sơ, vừa rồi tôi không có ý gì khác, chỉ là đau lòng cho chú thím. Cô đừng nóng giận, nếu cô muốn ở đây thì ở, cô vui vẻ là được rồi, tuyệt đối đừng tức giận, tức giận không tốt cho thân thể cô."

Sơ Tranh cân nhắc lại, mình bây giờ có phải nên học tiết mục của nữ phụ ác độc không.

Cô còn chưa mở miệng, Hàn Tĩnh đã lên tiếng an ủi Sơ Tranh trước: "Được rồi được rồi, đừng nóng giận. Vừa rồi là anh nói sai, thân thể em là quan trọng nhất, chỗ này yên tĩnh, ở chỗ này cũng tốt."

Sơ Tranh nhìn hắn ta không nói chuyện.

Con ngươi lạnh như băng kia, hoàn toàn không giống như trong ấn tượng của Hàn Tĩnh, nhìn đến hắn ta có chút rụt rè.

"Tiểu Sơ sao thế?" Hàn Tĩnh đè chút cảm giác kỳ quái này xuống, lo lắng nhìn cô: "Có phải là có chỗ nào không thoải mái không, anh gọi bác sĩ đến xem cho em nhé?"

Sơ Tranh hé mở cánh môi màu anh đào: "Trông thấy anh không thoải mái."

Hàn Tĩnh: "..."

Hàn Tĩnh hít sâu một hơi: "Anh? Là anh làm sai chỗ nào sao?"

"Anh không biết?"

"Anh biết cái gì?" Hàn Tĩnh lơ ngơ, sau đó lại là mặt mũi tràn đầy thâm tình: "Tiểu Sơ, anh làm sai chỗ nào, em nói đi, anh sửa có được không."

Hàn Tĩnh thận trọng dỗ dành Sơ Tranh.

Sơ Tranh nghiêm mặt, không để ý tới hắn ta.

Trong đôi mắt buông xuống của Mục Khả Khả hiện lên một tia ghen ghét, cô ta hung hăng bóp chặt lòng bàn tay, cắt ngang hai người: "Tiểu Sơ, cô đừng nóng giận, tôi nấu canh cho cô, cô nếm thử trước đi."

"Để anh." Hàn Tĩnh đi qua hỗ trợ.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người bọn họ, không che giấu chút nào, Hàn Tĩnh không dám đứng quá gần Mục Khả Khả, rất nhanh liền bưng canh tới.

Cốc cốc ——

Cửa phòng bệnh bị người gõ vang, Hàn Tĩnh nhìn một chút, Mục Khả Khả lập tức đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là nhân viên của khách sạn năm nào đó sao: "Xin hỏi Mật tiểu thư ở đây sao?"

"Ách... Đúng vậy. Anh có chuyện gì không?" Mục Khả Khả nhìn thấy cách ăn mặc của nhân viên, lơ ngơ.

"Chúng tôi đến giao thức ăn cho Mật tiểu thư." Đối phương cười, còn ra hiệu chiếc hộp tinh xảo trong tay.

Hộp cơm hơi giống như loại trong cung đình, vuông vức, xinh đẹp tinh xảo.

Mục Khả Khả không hiểu quay đầu: "Tiểu Sơ cô gọi thức ăn bên ngoài sao?" Hỏi xong lại ngờ vực, người giao thức ăn này không thích hợp nha, có chỗ giao thức ăn nào lại dùng đồ vật tinh xảo như thế đưa thức ăn đến chứ?

Sơ Tranh không để ý tới cô ta, nói vọng ra bên ngoài: "Vào đi."

Nhân viên từ ngoài cửa tiến vào, đặt hộp lên trên bàn ăn, mở ra theo thứ tự, rồi lấy đồ ăn bên trong ra.

Hộp có mấy tầng, mỗi một tầng đều là đồ ăn tinh xảo xinh đẹp, hương thơm đập vào mặt.

Sau khi dọn xong, nhân viên mới hơi khom người: "Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."

Chờ nhân viên rời đi, Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh hai mặt nhìn nhau một hồi.

Mục Khả Khả thăm dò hỏi: "Tiểu Sơ, cô không thích đồ ăn tôi làm sao?"

Sơ Tranh đã cầm đũa lên bắt đầu ăn: "Hai người không có việc gì thì đi ra ngoài."

"Tiểu Sơ?"

Sơ Tranh ngước mắt, phía sau lưng Mục Khả Khả bỗng dưng phát lạnh, tứ chi cũng đông cứng tại thời điểm này.

"Ra ngoài."

Mục Khả Khả: "..."

Hốc mắt Mục Khả Khả hơi đỏ lên, giống như chịu ủy khuất cực lớn.

"Tiểu Sơ em làm cái gì vậy, ngày nào Khả Khả cũng thay đổi thực đơn làm đồ ăn cho em, sao em còn..."

Sơ Tranh cắt ngang lời Hàn Tĩnh: "Bao gồm cả anh, ra ngoài."

Mục Khả Khả quay người chạy đi trước, Hàn Tĩnh nhìn cửa, một lát sau cũng tức giận, đi theo.

Sơ Tranh thở ra một hơi, chậm rãi ăn xong cơm trưa.

-

Mục Khả Khả đứng ở góc rẽ không người của bệnh viện, cô ta dùng điện thoại tra cứu cái gì đó, Hàn Tĩnh nhìn chung quanh một chút, đi đến chỗ cô ta.

Mục Khả Khả thấy hắn ta tới, hốc mắt càng đỏ hơn, hít mũi một cái.

Hàn Tĩnh vỗ vỗ đầu cô ta: "Được rồi, tâm tình cô ấy không tốt, em đừng chấp nhặt với cô ấy."

Mục Khả Khả rất không vui: "Ngày nào em cũng tận tâm tận lực hầu hạ cô ta, bây giờ cô ta còn vung sắc mặt cho em."

"Cô ấy là bệnh nhân mà." Hàn Tĩnh dỗ dành Mục Khả Khả: "Đừng nóng giận, nhìn gương mặt nhỏ của Khả Khả nhà chúng ta cũng biến dạng rồi này."

"Anh..." Mục Khả Khả tức giận trừng Hàn Tĩnh: "Rốt cuộc khi nào anh mới chia tay với cô ta?"

Hàn Tĩnh nhíu mày, kéo tay Mục Khả Khả, thấp giọng trấn an: "Bây giờ cô ấy như thế, sao anh dám đề cập đến chuyện này, nếu như xảy ra chuyện gì, lương tâm anh làm sao yên được."

"Nhưng mà..."
Bình Luận (0)
Comment