Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Khi bà Úc đến, cũng không để tiểu nha đầu này vào mắt.
Con dâu Úc gia xem trọng là Đoàn Nhuế Hoan, gần đây Úc Giản rất thân thiết với cô gái này, nghe người ở bệnh viện nói, quan hệ của hai người đã phát triển đến hẹn hò, lúc này bà Úc mới vội vàng tìm tới cửa.
Chỉ là không nghĩ tới lần đầu tiên giao phong, đối phương đã không kiêu ngạo không tự ti cản lại.
Hai người đều không nói tiếp, chờ người phục vụ đưa đồ uống ra, bà Úc quấy cà phê, lúc này mới lên tiếng: "Nghe nói Mật tiểu thư rất thân cận với Úc Giản?"
Sơ Tranh quét mắt nhìn người phụ nữ ung dung hoa quý đối diện một vòng, không nhanh không chậm đáp: "Nếu như chỉ là nghe nói, thì bây giờ tôi sẽ không ngồi ở đây."
Bà Úc vừa nhìn đã biết là loại người chú trọng thân phận, sao có thể vừa nghe được chút tin đồn, đã vội hẹn cô ra gặp được.
Trên mặt bà Úc lộ ra chút ý cười: "Mật tiểu thư rất thông minh. Nếu đã như vậy, thì cô cũng không vòng vèo với cháu nữa, Úc Giản nhà cô đã chọn xong đối tượng kết hôn, là Đoàn Nhuế Hoan, chắc hẳn hai đứa đã gặp nhau."
"Hắn đồng ý không?"
Người phụ nữ ung dung hoa quý cười một tiếng: "Ý kiến của nó không quan trọng, lời của bà mối lệnh của cha mẹ, Úc gia bồi dưỡng nó nhiều năm như thế, đây là chức trách của nó."
Sơ Tranh: "..."
Đột nhiên phát hiện phu nhân Lư Ái Linh rất tốt.
Mặc dù bọn họ không thể thường xuyên ở cạnh nguyên chủ, nhưng ít ra bọn họ tôn trọng quyết định của nguyên chủ, lấy nguyên chủ yêu thích làm trọng.
Hiện tại vị phu nhân này xem hôn nhân của con trai mình, như một sự kiện có thể tùy ý sắp xếp...
Dường như Sơ Tranh có thể hiểu rõ vì sao cuối cùng Úc Giản sẽ hắc hóa.
Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ trên bàn gõ: "Cho nên bà tìm tôi để làm gì?"
Bà Úc nói: "Cháu là một cô gái tốt, cô tin tưởng cháu sẽ tìm được một người bạn đời tốt hơn, bỏ qua Úc Giản đi."
Đột nhiên bị phát thẻ người tốt - Sơ Tranh: "..."
Có thể, nhưng người ta muốn là thẻ người tốt, cũng chính là con trai bà!
"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
Sơ Tranh đã nghĩ kỹ làm sao để đập tiền về, nhưng vị phu nhân đối diện cũng không có ý tứ móc chi phiếu.
"Cô nghe nói cháu có bệnh tim?"
"Cho nên?"
Bà Úc chậm rãi uống một ngụm cà phê: "Cô từng nghe qua bệnh án của người bệnh tim, bệnh tim của cháu là trời sinh, không chịu nổi một chút kích thích, tình huống của cháu như vậy, sao có thể sinh hạ một đứa bé khỏe mạnh cho Úc gia?"
"Lui một vạn bước mà nói, hai đứa không có ý định sinh con. Nhưng ngay cả cuộc sống bình thường cháu cũng không thể cho nó, Mật tiểu thư, cháu còn nắm lấy Úc Giản không buông như vậy, chẳng phải là quá ích kỷ sao?"
Bà Úc nói lời thấm thía, phảng phất như trưởng bối của cô đến khuyên bảo.
Sơ Tranh suy nghĩ nửa ngày, hỏi: "Sao bà không lấy tiền đuổi tôi?" Hướng đi của bà như vậy không giống với kịch bản bình thường đâu!
Bà Úc: "???"
Nghe Đoàn Nhuế Hoan nói, cô gái này cũng không thiếu tiền.
Cho nên ngay từ đầu bà Úc đã không hề nghĩ đến hướng này.
Bà Úc bị câu nói kia của Sơ Tranh chấn đến, còn chưa lấy lại tinh thần, lại nghe cô gái đối diện hỏi: "Bà ra điều kiện, phải thế nào tôi mới có thể ở bên hắn."
Bà Úc: "..."
-
Sơ Tranh đi ra khỏi quán cà phê, xe của Úc Giản ngừng ở bên ngoài, người từ phía trên đi xuống, còn mặc áo blouse của bệnh viện, có thể là vội vàng chạy từ bệnh viện đến.
Úc Giản đi mấy bước đến trước mặt Sơ Tranh, giọng điệu vội vàng, còn ẩn ẩn có lo lắng: "Mẹ tôi nói gì với em?"
Bà Úc ra sau một bước, thấy Úc Giản đến: "Đến nhanh thế, sợ mẹ ăn thịt người ta à?"
Úc Giản ngăn Sơ Tranh ở phía sau: "Chuyện của tôi về sau mẹ bớt can thiệp vào đi."
Bà Úc lấy kính râm ra đeo lên, nở nụ cười, xa cách khách sáo: "Chuyện của con và Đoàn Nhuế Hoan coi như xong, về sau chúng ta không can thiệp nữa."
Bà Úc bước chân ưu nhã rời đi.
Úc Giản cau mày: "Em nói gì với bà ta?" Sao bà ta đột nhiên không can thiệp nữa?
"Bà ta nói em có bệnh tim, về sau không thể cùng anh..." Sơ Tranh hạ giọng.
Biểu cảm của Úc Giản cứng lại, sau đó cũng chỉ còn lại quẫn bách, màu đỏ chậm rãi thấm lên gò má thanh tuyển.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Chúng ta thật sự không được sao?"
Úc Giản lập tức khôi phục sự chuyên nghiệp của bác sĩ: "Ừ, chuyện đó đối với em mà nói là kích thích quá lớn, rất dễ dàng xảy ra chuyện."
Chờ Úc Giản để Sơ Tranh ngồi lên xe, đột nhiên kịp phản ứng, Sơ Tranh chuyển hướng đề tài.
Úc Giản không biết người phụ nữ kia nói gì với cô, nhưng nhìn bộ dáng của cô, hẳn là không làm cho cô xuất hiện tâm tình chập chờn quá lớn.
Úc Giản căn dặn cô: "Về sau mặc kệ ai của Úc gia tìm em, nói gì với em, em đều không cần tin."
"Ừ."
Sơ Tranh tràn đầy không để tâm đáp một tiếng, không để lời Úc Giản nói trong lòng.
Tin ai cô có phán đoán của mình.
Đương nhiên thẻ người tốt không cho cô tin, vậy thì không tin chứ sao.
Sơ Tranh không khỏi nghĩ đến hôn quân cổ đại, nếu cô là hoàng đế, chắc chắn sẽ là hôn quân được ghi tên trong sử sách.
【 Tiểu tỷ tỷ, hôn quân đều là để lại tiếng xấu muôn đời. 】 Vương Giả không chịu cô đơn, ngoi đầu lên tìm cảm giác tồn tại.
Mi ngậm mỏ lại đi!
"Cha tôi và mẹ tôi kết hôn vì lợi ích gia tộc, giữa bọn họ không có tình yêu, tôi đối bọn họ mà nói, chỉ là một đạo cụ đối ngoại biểu hiện ân ái." Giọng nói của Úc Giản hơi thấp: "Tôi tồn tại chính là vì mang đến cho bọn họ càng nhiều lợi ích hơn, bọn họ không nhất định thích Đoàn Nhuế Hoan đến bao nhiêu, nhưng bởi vì cô ta họ Đoàn, cho nên lập tức trở thành lựa chọn tốt nhất của bọn họ."
Úc Giản học y, đã vi phạm an bài của Úc gia.
Nhưng khi đó hắn đã trưởng thành, sau một thời gian ngắn giằng co, cuối cùng chỉ có thể để mặc hắn.
Sơ Tranh không biết nói gì, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai hắn: "Về sau không sao nữa."
Úc Giản: "Em nói gì với bà ta, mà bà ta có thể đồng ý không nhúng tay vào chuyện của chúng ta nữa vậy?"
Nếu như không có đủ lợi ích, thì sao bà ta có thể đồng ý chứ?
"Không có gì."
Sơ Tranh thu tay lại, không muốn tiếp tục đề tài này, trước khi Úc Giản truy vấn, cấp tốc nói sang chuyện khác.
"Gần đây phòng ban của các anh có bệnh nhân nào tên Đặng Kỳ không?" Tính toán thời gian, nhân vật này cũng nên ra sân rồi.
Úc Giản đối với cái tên này không có cảm giác quen thuộc gì, hẳn không phải là bệnh nhân của hắn. Hắn không biết Sơ Tranh đột nhiên hỏi cái này làm gì, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỗ tôi không có."
Cả ban không chỉ có một bác sĩ là hắn, trừ một số bệnh nhân tương đối đặc biệt, bởi vì đặc biệt nên có thể biết trong quá trình giao lưu, còn lại tất cả mọi người đều không rõ ràng.
Sơ Tranh nói: "Anh chú ý cô ta một chút."
"Sao thế?"
"Đầu óc có bệnh, cho cô ta đến khoa tâm thần, anh cách xa cô ta chút." Bằng không thì tay anh sẽ bị phế đi.
... Sao thẻ người tốt toàn gặp phải bệnh tâm thần thế nhỉ? Cái gì, cái gì mà người nhà bệnh nhân có bệnh tâm thần, bệnh nhân có bệnh tâm thần, rõ ràng hắn là bác sĩ ngoại khoa tim mạch mà!!
Chẳng lẽ năng lực đặc thù của thẻ người tốt ở thế giới này chính là hấp dẫn loại người này?
"..."
Sơ Tranh nói không rõ ràng làm, Úc Giản rơi vào trong sương mù, cô nói sang chuyện lung tung một hồi như thế, Úc Giản cũng không có thời gian hỏi cô xem rốt cuộc cô và bà Úc đạt thành giao dịch gì.
Úc Giản xin phép nghỉ ra, hắn đưa Sơ Tranh về, rồi lập tức trở về bệnh viện.
Khi đi ngang qua y tá quầy, đột nhiên nhớ tới lời Sơ Tranh nói: "Giúp tôi kiểm tra một chút, có bệnh nhân nào tên là Đặng Kỳ không."
"Có, là bệnh nhân của bác sĩ Hầu." Y tá rất nhanh nói kết quả kiểm tra cho Úc Giản.
Lông mày Úc Giản cau lại, tranh thủ chút thời gian đi tìm bác sĩ Hầu.