Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Quản gia, mời..."
Sơ Tranh làm "đặc sứ", bách tính không dám làm gì cô, thậm chí là có chút e ngại, bởi vì cô "phụng mệnh" trở về.
Ngu quản gia nháy mắt với gã sai vặt bên cạnh, để gã mau chóng hồi phủ thông báo với lão gia Ngu gia.
Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt kéo gã sai vặt kia lại: "Không cần báo tin, chúng ta cùng đi."
Ngu quản gia cũng sợ hãi Hà Thần, nghe nói Sơ Tranh là do Hà Thần phái trở về, cánh môi cũng đang phát run.
Gã tận mắt nhìn thấy nàng bị chìm sông, dưới tình huống như vậy, nàng không có khả năng tự trở về...
Chẳng lẽ thật sự chính là Hà Thần?
Nghĩ như vậy, phía sau lưng quản gia cũng dâng lên một trận mồ hôi lạnh.
Ngu phủ nhà lớn nghiệp lớn, nhưng cũng không thể đối nghịch với Hà Thần.
Lúc mới bắt đầu, "tế phẩm" rút trúng chạy trốn, không đúng hạn đưa tế phẩm lên, Hà Thần nổi lên tại chỗ.
Cho nên bây giờ ngày rút thăm đều vào ngày cuối cùng, rút trúng sẽ bị thay y phục, đưa lên thuyền, căn bản không có cơ hội chạy.
Mà sự kiện lần đó, cho bách tính Hàn Giang Thành một cảnh cáo rất lớn.
Dám can đảm đối nghịch với Hà Thần, toàn bộ Hàn Giang Thành đều phải gặp nạn.
Điều này cũng làm cho dân chúng giám sát lẫn nhau, dù sao cũng không ai muốn bởi vì người khác, mà liên luỵ đến chính mình.
-
Bách tính trùng trùng điệp điệp đến Ngu phủ, người Ngu phủ xa xa nhìn thấy, lập tức đi thông báo với Ngu lão gia.
Ngu lão gia mang theo bọn hạ nhân ra, bách tính vừa vặn đi đến cổng.
"Các ngươi đây là làm..."
Ngu lão gia nhìn thấy Sơ Tranh bên trong đám người, biểu cảm như cái bảng màu, trở nên phá lệ khó coi.
Sao nàng lại ở đây!!
Không phải nàng bị hiến tế cho Hà Thần rồi sao?
Nhóm "tế phẩm" hiến tế cho Hà Thần, kết cục cuối cùng như thế nào, tất cả mọi người không thể nào biết được.
Có người nói là làm vợ Hà Thần, ở dưới đó sống yên vui sung sướng; có người thì nói, bị Hà Thần ăn, đã sớm chết.
Lúc này Ngu lão gia trông thấy Sơ Tranh, nghi hoặc, mê man, sợ hãi... Đủ loại cảm xúc xông tới, làm ông ta trong lúc nhất thời mất đi ngôn ngữ.
"Ngu lão gia, vị cô nương này nói nàng không phải là Ngu Liên, xin hỏi Ngu lão gia, chuyện nàng nói là sự thật sao?"
Bách tính cất giọng tra hỏi.
Ngu lão gia bỗng nhiên kịp phản ứng, nghe rõ bách tính hỏi cái gì, lập tức trầm mặt xuống: "Nàng chính là Ngu Liên, con gái của ta, sao nàng lại ở chỗ này? Nàng không phải là..."
Sơ Tranh khí định thần nhàn hù dọa ông ta: "Hà Thần đã biết tất cả mọi chuyện, Ngu lão gia, ngươi vẫn muốn nói hươu nói vượn?"
Sơ Tranh đột nhiên cảm thấy cá chạch có chút đáng yêu, quyết định lần sau gặp được gã, sẽ đánh gã bớt đi hai cái.
Sắc mặt Ngu lão gia tái đi, ông ta theo bản năng nhìn về phía con sông bên kia.
"Sao lại thế..."
"Ngu lão gia, ngươi đây là muốn hại chết tất cả mọi người trong Hàn Giang Thành chúng ta à!!"
"Quá ghê tởm! Giao Ngu Liên chân chính ra đây!"
"Thừa dịp Hà Thần đại nhân còn chưa nổi giận, giao Ngu Liên thật ra đây!"
"Đúng, giao ra."
"Mau giao ra."
Bách tính ép Ngu lão gia giao người, mặc dù sắc mặt Ngu lão gia khó coi, nhưng vẫn giãy dụa không nhả ra, một mực chắc chắn Sơ Tranh chính là Ngu Liên.
"Đi." Sơ Tranh xắn tay áo: "Đến nhỏ máu nhận thân."
Ngu lão gia: "..."
Sơ Tranh có phải là con gái ông ta không, đáy lòng Ngu lão gia rõ ràng nhất, cho nên đề nghị này, làm Ngu lão gia lâm vào hai hướng khó.
Lần này bách tính còn có thể không rõ sao?
Bách tính xông phá cửa Ngu phủ, bắt hết nữ quyến ra.
Trong nữ quyến chỉ có Ngu Liên phù hợp tuổi tác, ăn mặc cao cấp, còn giống Ngu lão gia đến mấy phần, rất nhanh liền bị bắt ra.
"Không muốn, các ngươi thả ta ra, không được đụng vào ta, đám dân đen các ngươi! Mau buông cánh tay bẩn thỉu của các ngươi ra, a —— "
Ngu Liên thét lên liên tục.
Nhưng mà bách tính làm gì quan tâm ả.
Ngu Liên bị người thô bạo kéo ra cửa phủ.
Ngu Liên nhìn thấy Ngu lão gia, trong đôi mắt đẹp đẫm nước tràn đầy hoảng sợ, cầu cứu ông ta: "Cha, cứu con!"
"Các ngươi làm gì thế, làm gì, mau buông nó ra!" Ngu lão gia yêu thương nữ nhi này, bằng không thì cũng sẽ không mạo hiểm đắc tội với Hà Thần, nghĩ ra kế sách lừa dối như thế.
Ngu lão gia bị bách tính ngăn lại, hạ nhân trong phủ, cũng đã sớm bị bách tính áp sang một bên.
Bách tính người đông thế mạnh, người của Ngu lão gia, sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Tình huống này và khi nguyên chủ bị bắt lúc trước giống nhau như đúc, nhưng đáng tiếc nguyên chủ lúc ấy không có ai để mà cầu cứu.
"Các ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng lời nàng nói! Hà Thần sao có thể để một phàm nhân đến truyền lời!" Ngu lão gia nổi giận gầm lên một tiếng, chĩa mũi dùi vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, ngữ điệu không nhanh không chậm, lộ ra chút lạnh ý: "Mặc kệ ta nói thật hay giả, ngươi cũng đổi người, chuyện này đối với mọi người mà nói, chẳng phải là rất không công bằng sao."
Dân chúng còn không kịp suy nghĩ lời Ngu lão gia nói, nghe xong lời này của Sơ Tranh, lập tức cảm thấy có đạo lý.
Tất cả mọi người dùng con gái mình đi đổi bình an cho Hàn Giang Thành.
Dựa vào cái gì mà Ngu lão gia ngươi có thể dùng người khác thay thế?
Ở trước mặt Hà Thần, ngươi có tiền thì có ích lợi gì!
Dân chúng oán hận, rốt cuộc không ai nghe Ngu lão gia nói gì nữa.
"Mau nhìn kìa!!"
Có người đột nhiên chỉ vào bầu trời nơi xa.
Bên kia mây đen dày đặc, sau đó là sấm sét vang dội.
Tiếng rền vang như thiên quân vạn mã lao nhanh, xa xa truyền đến, mây đen quay cuồng phun trào, cuồng phong từ mặt sông bao trùm tới, mang theo vị tanh ẩm ướt của nước sông, thổi đến cả con đường vang lên tiếng ào ào.
Dân chúng dồn dập đổi sắc mặt.
"Hà Thần nổi giận!!"
"Mau mang nàng tới bờ sông đi, tạ tội với Hà Thần!"
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp, nhìn qua sấm sét vang dội bên kia.
Cá chạch này lại còn dám mạo hiểm ngoi lên?
-
Sơ Tranh nhìn bách tính vây quanh đưa Ngu Liên đến bờ sông, tìm một thân hỉ phục mặc lên cho ả, phòng ngừa Ngu Liên chạy trốn, còn trói ả lại.
Ngu lão gia bị người chặn ở bên ngoài.
"Ô ô ô..." Ngu Liên tuyệt vọng giãy dụa, ả không muốn chết, người chết rõ ràng nên là con tiện nha đầu Sơ Tranh kia, vì sao cô lại trở về!!
Tại sao cô phải trở về.
Ngu Liên bị người đặt lên thuyền, lúc này mặt sông không tĩnh lặng, thuyền lay động đến kịch liệt, Ngu Liên chật vật nằm trên thuyền, nhìn qua mấy người bên bờ, tràn đầy vẻ oán độc.
Thuyền lung la lung lay trong mưa giông bão táp đi về phía trung tâm mặt sông, dân chúng trên bờ dồn dập quỳ xuống đất, khẩn cầu Hà Thần tha thứ.
Sơ Tranh lui đến bên cạnh, nửa người núp trong bóng tối.
Chiếc thuyền kia cũng không tới gần khu vực trung tâm, rất nhanh liền bị sóng gió đẩy về.
Hà Thần hiển hiện từ trong cuồng phong: "Các ngươi..."
"Hà Thần đại nhân bớt giận!" Tất cả mọi người trên chiếc thuyền đưa Ngu Liên đi bịch bịch quỳ xuống: "Chúng ta cũng không biết năm nay "tế phẩm" bị người đổi đi, đây hết thảy đều do Ngu phủ tự tiện làm ra, không liên quan gì đến chúng ta. Hà Thần đại nhân, đây là "tế phẩm" chân chính năm nay, xin ngài khoan dung bỏ qua cho chúng ta."
Người kia đẩy Ngu Liên lên phía trước, Ngu Liên bị dọa đến ngất tại chỗ.
Hà Thần: "??"
Hà Thần nhìn Ngu Liên đầy rẫy hoảng sợ một chút, nghe dân chúng giải thích, biểu cảm dần dần xanh xám.
Gã dồn khí đan điền, nổi giận gầm lên một tiếng: "Các ngươi lại dám lừa gạt ta!!"
Đột nhiên nhấc lên sóng nước, quay đầu đánh về phía chiếc thuyền kia.
Trên thuyền bị giột ướt sũng, cũng may không bị lật nhào.