Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1313

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thư Tuyển nhìn đồ ăn sáng kia, không động vào.

Cô thế mà lại mua bữa sáng cho mình?

Sơ Tranh cho là Thư Tuyển lo lắng cho an toàn của bản thân, lạnh như băng nói: "Không hạ độc."

"..."

Thư Tuyển ngược lại không lo lắng chuyện hạ độc.

Hắn cầm lấy đũa ăn bữa sáng có thể xưng là phong phú kia.

Sơ Tranh tùy tiện đóng nắp hòm thuốc lại, xách theo túi sách màu hồng phấn: "Tôi đi học."

Thư Tuyển theo bản năng hỏi: "Cô còn đi học?"

Trong giọng nói không hề che giấu kinh ngạc.

Không trách Thư Tuyển kinh ngạc, là Sơ Tranh biểu hiện không hề giống như một học sinh nên có.

Làm gì có học sinh nào trông thấy hắn như thế này mà mặt không đổi sắc thế kia??

"Tôi không thể đi học?"

"..." Thư Tuyển không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

Bộ dáng nữ sinh đoan chính xinh đẹp, nhìn từ trên dung mạo, xác thực rất là nhỏ, chắc là còn chưa trưởng thành...

Chỉ là khí chất lạnh lẽo xa cách trên người cô, dường như có thể làm cho người ta coi nhẹ tuổi tác của cô.

Ánh mắt Thư Tuyển chậm chạp rơi trên túi sách màu hồng phấn kia, đáy lòng sinh ra một chút cảm giác không hài hòa.

Cô thế mà lại dùng loại túi sách màu này?

Sơ Tranh không biết Thư Tuyển đang suy nghĩ gì, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Cơm trưa anh có thể tự giải quyết được không? Tôi không về."

Trường học cách nơi này quá xa, vừa đi vừa về rất phiền phức.

Hi vọng thẻ người tốt có thể tự lực cánh sinh một chút.

Thư Tuyển bị câu nói "tôi không về" của Sơ Tranh là cả kinh, đáy lòng sinh ra một cảm giác rất cổ quái.

Chờ Thư Tuyển lấy lại tinh thần, Sơ Tranh đã không còn ở trong phòng nữa.

-

"Tiểu Sơ."

Hạ San đứng ở cổng trường phất tay với Sơ Tranh.

Sơ Tranh hai tay đút túi, lấy tư thế đẹp trai tiêu sái quen thuộc của đại lão đi qua.

"Tiểu Sơ, chào buổi sáng." Hạ San có chút kỳ quái: "Hôm nay cậu tới hơi trễ nha."

Sơ Tranh: "..."

Đúng vậy, bài tập còn chưa viết, rất sầu đây.

Đại lão tăng tốc bước chân, vào phòng học bổ sung bài tập.

Mỗi sáng sớm Sơ Tranh đều làm bổ sung bài tập, đại diện môn thu bài tập đều biết, cũng không dám thúc giục cô, dù sao vị bạn học này, từ sau khi đổi về với cha mẹ ruột, bản thân cũng giống như biến thành một người khác vậy, lạnh như băng bất cận nhân tình.

Sau giờ nghỉ giữa hai tiết học buổi sáng, Hạ San từ quầy bán quà vặt trở về, lôi kéo Sơ Tranh liền bắt đầu trò chuyện bát quái.

"Tiểu Sơ, vừa rồi tớ trông thấy Đỗ Hạ ở quầy bán quà vặt đó."

"Ừ." Sơ Tranh không hứng thú cho lắm, chống cằm lật sách.

"Đỗ Hạ đang mời bạn học lớp mình ăn quà vặt..." Hạ San nói đến đây, đột nhiên dừng lại, đáy lòng ảo não, mình nói thế không phải làm Tiểu Sơ ngột ngạt sao.

Cô ấy quan sát Sơ Tranh một chút, thấy cô như không nghe thấy, lập tức nói sang chuyện khác.

Đã qua một đoạn thời gian, tai tiếng tạm thời né qua, gần đây Đỗ Hạ bắt đầu điên cuồng xoát cảm giác tồn tại.

Trước kia người khác nhắc đến Đỗ Hạ, đều là u nhọt của trường học, không phải học sinh tốt, bớt tiếp xúc đi.

Bây giờ nhắc đến Đỗ Hạ, chính là có tiền, ra tay hào phóng, vân vân.

Đầu tiên là mời toàn bộ bạn học cùng lớp ăn uống, sau đó lại mời bọn họ cuối tuần đi ra ngoài chơi, bao toàn bộ chi phí.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Đỗ Hạ bỏ tiền, đám bạn học cùng lớp cô ta, tự nhiên sẽ đến nịnh bợ cô ta.

Chuyện cô ta vu hãm Sơ Tranh, cũng không ai nhắc lại nữa.

Đỗ Hạ trôi qua phong sinh thủy khởi như thế, tất nhiên sẽ có bạn học so sánh cô ta với Sơ Tranh, xem ai sống thoải mái hơn.

Đỗ Hạ tiêu tiền vung tay quá trán như thế, đại khái cũng là vì muốn làm Sơ Tranh ngột ngạt.

Đối với chuyện này Sơ Tranh không có phản ứng gì, mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó, không thèm để ý đến Đỗ Hạ.

Lúc chiều Sơ Tranh thu được tư liệu cô muốn.

Hình xăm trông thấy trên cánh tay người kia là một tổ chức, tư liệu rất không rõ ràng, cũng không có nhiều tin tức hữu dụng.

Chỉ biết tổ chức này rất thần bí, không thể tùy tiện dây vào.

Chuyện liên quan tới Thư Tuyển đối phương không hề tra được một chữ nào.

"Cô nói xem, người này cũng giống như không tồn tại vậy, cô xác định không đưa sai tin tức chứ?"

"Không."

"Loại tình huống này, tin tức về thân phận của đối phương hoặc là hoàn toàn giả, hoặc là đối phương cũng là cao thủ, đã ẩn giấu toàn bộ tin tức của mình đi."

Vương bát đản cho tên chính là Thư Tuyển, đây chắc hẳn là tên thật.

Sơ Tranh nghĩ đến những chiếc máy vi tính trong phòng Thư Tuyển... điều phía sau dường như càng phù hợp hơn.

Không điều tra được tin tức hữu dụng, Sơ Tranh cũng không xoắn xuýt nhiều, chuyện nên biết rồi sẽ biết thôi.

"Tiểu Sơ, cậu về nhà à?"

"Ừ."

Sơ Tranh xách túi sách liền đi, lúc xuống lầu trông thấy Đỗ Hạ đi từ phòng học của cô ta ra.

Đỗ Hạ nhìn thấy cô, lập tức như Khổng Tước kiêu ngạo trên sân khấu, ưỡn ngực ngẩng đầu rung đuôi... Sơ Tranh nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, trực tiếp xuống lầu, biến mất ở trước mặt cô ta.

"..."

Đỗ Hạ bày xong tư thế không có ai nhìn, tức đến xanh mét cả mặt mày.

Sơ Tranh chạy về xem thẻ người tốt của cô, làm gì có thời gian chơi với Đỗ Hạ.

Nhưng chờ khi Sơ Tranh đi tìm Thư Tuyển, thì trong phòng đã chẳng có người nào nữa.

Không chỉ không thấy Thư Tuyển, ngay cả người bị trói trong phòng để đồ kia cũng không thấy đâu.

Gian phòng không có dấu vết đánh nhau, quần áo trong tủ quần áo ít đi một chút, mấy cái túi lúc đầu đặt ở phía dưới cũng không thấy đâu, đủ để thấy được là Thư Tuyển tự rời đi.

Có ý gì đây?

Thẻ người tốt đây là trốn ta à?

Ta đáng sợ như vậy sao?

【 Tiểu tỷ tỷ, đối với thẻ người tốt mà nói, cô xuất hiện quá đột ngột, còn như thế... 】 Vương Giả hàm hồ cho qua: 【 Hắn trốn tránh cô mới bình thường. 】

"..."

Tâm tình Sơ Tranh rất không tươi đẹp xuống lầu.

【 Tiểu tỷ tỷ, tâm tình không tốt thì phá sản đi! 】 Vương Giả rất không sợ chết: 【 Phá sản làm tâm tình người ta vui vẻ. 】

Keng ——

Lon nước bị Sơ Tranh đá xuống lầu, đụng vào tường, tiếp tục bắn xuống dưới lầu.

【...】 Vương Giả nuốt một ngụm nước bọt.

Dưới lầu vang lên một tiếng kêu đau.

Trong lòng Sơ Tranh thất kinh.

Đập phải người!

Chạy mau!

Dưới lầu truyền lên một tiếng gầm giận dữ: "Thằng oắt con nào!"

Sơ Tranh vốn định tránh né, nghe xong tiếng này lại thấy hơi quen tai.

Đây không phải là Cường Cường của chúng ta sao.

Có người chạy tới, Sơ Tranh đứng im ở đằng kia, không nhúc nhích, thế là Ngô Cường nhìn lên liền thấy Sơ Tranh khí thế bức người.

Ngô Cường cứng lại ở đó, biểu cảm có chút phong phú, ngoài ý muốn, kinh ngạc, e ngại...

Sao lại là cô!

Cũng đã đi đến đây rồi, Ngô Cường cũng không tiện quay đầu chạy, tôn nghiêm của đàn ông vẫn phải giữ gìn.

Gã kiên trì hỏi: "Cô... cô trông thấy ai đá lon nước không?"

"Không." Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.

Ngô Cường: "..."

Chỗ này chỉ có một mình cô, thứ đồ chơi kia chắc chắn là cô đá.

Nhưng Ngô Cường không dám nói, bây giờ gã hơi sợ Sơ Tranh.

Cô gái này đánh người quá lợi hại.

Có phải là cô nhìn thấy mình lên lầu, nên cố ý không?

Ngô Cường cảm thấy rất có khả năng này...

"Đừng để ông biết là ai!" Bước chân Ngô Cường lui về phía sau, vừa lui vừa cứng cổ rống.

Sau đó lòng bàn chân như được bôi mỡ, nắm lấy tay vịn nhanh như chớp đi xuống lầu.

Hù chết cha!!

Ngô Cường dùng tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi nhà ngang, một đường xông vào trong ngõ nhỏ.

Sơ Tranh: "..."

Cường Cường không được nha.

Sơ Tranh trở về cất đồ, sau đó đi phá sản, khi trở về, còn cố ý tản bộ ở phía dưới hai vòng.

Người hôm qua nằm vùng, hình như không có ở đây.

Những người kia đang theo dõi thẻ người tốt.

Thẻ người tốt vừa rút lui, bọn họ liền rút lui.

Một đoạn thời gian sau đó Sơ Tranh đều không có tin tức của Thư Tuyển, người này cứ như biến mất giữa hư không vậy.
Bình Luận (0)
Comment