Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1323

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh: "..."

Hù chết người!!

Sơ Tranh trấn định lui về sau mấy bước, người đàn ông kia nhanh chóng vẫy tay gọi vệ sĩ vây quanh bọn họ.

【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô ở bên trong a ~ 】

Vương Giả tiện sưu sưu lên tiếng.

Sơ Tranh: "..."

Hắn có thể tự lực cánh sinh đúng không?

-

Trong phòng bao.

Thư Tuyển cưỡng ép bắt giữ một người đàn ông, mấy người đối diện muốn xông lên lại kiêng kị, không dám lên trước, bầu không khí cứng ngắc.

"Tránh ra!"

Thư Tuyển thấp giọng quát một tiếng.

Người bị hắn bắt, sắc mặt khó coi phất tay với mấy người chặn ở cửa ra vào: "Tránh ra."

Người bên kia nhìn nhau, rồi chần chờ xê dịch tách ra hai bên.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông ở giữa, đột nhiên bổ nhào về phía trước.

Ầm ——

Người đàn ông kia nhào lên trên bàn, đồ vật phía trên ào ào rớt xuống đất, mẩu thủy tinh vỡ nát đầy đất.

Thư Tuyển: "..."

Những người khác trong phòng: "..."

Tình huống thế nào đây!!

Đám người còn chưa biết rõ ràng tình huống là gì, hai người bên cạnh lại đổ xuống.

Sau đó những người còn lại cũng ngã bịch bịch xuống đất.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh.

Nhanh đến mức bọn họ đều chưa kịp phản ứng thì đã ngã hết xuống đất.

Ở cửa có quang ảnh lắc lư.

Có người phản quang đi tới, giày giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng cộp cộp rất nhỏ.

Thư Tuyển cảnh giác nhìn chằm chằm bóng người kia, nhưng mà càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Người trước đó nói với hắn, phải viết kiểm điểm, lúc này đang hai tay đút túi, phách lối lại đường hoàng đứng ở cửa ra vào.

Viết kiểm điểm cần đến chỗ này viết?

"Giả tổng, có thể giúp tôi canh cửa được không?" Sơ Tranh hơi nghiêng người, nói chuyện với người bên ngoài.

"... Nhan tiểu thư, ngài sẽ không làm ra án mạng chứ?" Người nói chuyện có chút cẩn thận.

"Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi không phải loại người như vậy."

"Vậy được, ngài nhanh lên."

Sơ Tranh nhấc chân đi vào, cửa phòng bao đóng lại.

Cô giơ tay tìm tòi ở cạnh cửa, mở đèn trong phòng bao đến sáng nhất.

Sơ Tranh quét mắt nhìn phòng bao một vòng, người trên đất muốn đứng lên, nhưng đáng tiếc lần nào cũng thất bại, lúc này chỉ có thể trừng mắt nhìn người tiến vào.

Người này là ai?

Sao bọn họ lại không động được!!

Sơ Tranh lên tiếng nhắc nhở Thư Tuyển: "Anh có muốn giải quyết hắn trước không?"

Thư Tuyển hoàn hồn, đưa tay bổ người kia một phát, hai mắt người kia lật một cái, trực tiếp ngất đi.

Thư Tuyển đẩy người ra, thu hồi dao trong tay: "Tại sao cô lại ở đây?"

Sơ Tranh: "Tôi lại cứu anh, tôi có phải là người tốt không." Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!

Thư Tuyển: "..."

Bây giờ tôi đang hoài nghi cô theo dõi tôi.

Đương nhiên Thư Tuyển không nói ra.

"Cảm ơn."

Sơ Tranh không nhận được bất cứ nhắc nhở gì.

Đồ lừa đảo!!

Sắc mặt cô bất động mắng một tiếng, nhìn người trên mặt đất: "Bọn họ là ai? Muốn làm gì anh?"

Chó điên còn muốn động thủ với thẻ người tốt!

Ta còn chưa động thủ đâu!

Thư Tuyển thấy người dưới đất không dậy nổi, đáy lòng xẹt qua một tia cổ quái, vừa rồi cô cũng không vào, sao có thể đánh đổ mấy người này?

"Chuyện này không liên quan đến cô."

Thư Tuyển ngồi xuống ghế sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dây chuyền hình thánh giá trước ngực rủ xuống trong không khí, lắc lư rất nhỏ.

Nửa mặt chàng trai ẩn trong bóng tối, nửa gương mặt bại lộ trong ánh sáng, tuấn mỹ lại lạnh lẽo.

Thư Tuyển trầm giọng nói: "Cô mau rời khỏi nơi này đi."

Sơ Tranh đá người ở gần nhất: "Bọn họ đã nhìn thấy tôi, anh cảm thấy tôi có thể toàn thân trở ra?"

Thư Tuyển: "..."

Sơ Tranh: "Bằng không thì xử lý bọn họ đi."

Thư Tuyển: "..."

-

Sơ Tranh vượt qua người trên đất, đi đến chỗ Thư Tuyển, động tác lưu loát nhấc người bên cạnh hắn xuống.

Người kia "rầm" một tiếng đụng vào bàn, lăn xuống đất.

Từ tầm nhìn của đám người nằm dưới đất, có thể nhìn thấy rõ ràng, trán người kia đang chảy máu.

"..."

Má ơi!

Cô gái này là ma quỷ sao?!

"Thư Tuyển, tôi có thể bảo vệ anh, tin tưởng tôi." Giọng nói Sơ Tranh nhẹ nhàng chắc chắn: "Anh đang làm gì?"

Thánh giá chậm chạp lắc lư trong không khí, chủ nhân của nó đang nhìn chằm chằm biên độ lắc lư này, đáy mắt giống như không có tiêu cự.

Sơ Tranh giơ tay, nắm chặt một tay hắn: "Anh có thể tin tưởng tôi."

Ngón tay cô gái thon dài trắng nõn, khoác lên trên mu bàn tay hắn, nhè nhẹ nắm chặt tay hắn.

Trong lòng bàn tay cô khô nóng, làn da nhẵn nhụi dán lên mu bàn tay hắn.

Xúc cảm khác thường, làm Thư Tuyển như bị chấn kinh rút tay ra: "Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô."

Tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không, cứng lại trên không trung vài giây, trấn định thu hồi lại: "Bên ngoài là người của tôi, bây giờ anh muốn rời khỏi nơi này là không thể nào."

Thư Tuyển nghĩ đến vừa rồi cô nói chuyện với người ta, bảo người ta trông coi cửa...

Sơ Tranh nói tiếp: "Tôi có thể đánh hạ những người này, tất nhiên cũng có thể giải quyết anh."

Thư Tuyển: "??"

Đợi chút!

Không phải cô bảo tôi tin tưởng cô à?

Vì sao lời này lại nghe có vẻ không thích hợp như thế hả.

Cô gái hơi nghiêng đầu, giọng nói thanh lãnh chậm rãi vang lên: "Anh cảm thấy hôm nay ngoại trừ tin tưởng tôi, thì anh có thể ra khỏi gian phòng này sao?"

Thư Tuyển: "..."

Đây là uy hiếp?

Đây tuyệt đối là uy hiếp!

Thư Tuyển tự nhận mình đã từng gặp đủ loại người tai to mặt lớn trên xã hội.

Nhưng hắn thật sự chưa từng thấy ai lại đi uy hiếp mình phải tin tưởng người khác như thế.

Nếu hôm nay mà hắn không tin, thì phải nằm lại nơi này à?!

A...

Người tốt lành gì chứ!

"Anh suy nghĩ thật kỹ đi." Sơ Tranh bắt chéo chân, tự nhận rất hào phóng cho Thư Tuyển thời gian suy nghĩ.

【...】

Thao tác lẳng lơ của tiểu tỷ tỷ thật sự khó lòng phòng bị.

Có ai đối đãi với thẻ người tốt như cô không?!

Cô là ma quỷ sao?!

Vương Giả gào thét cũng không nhận được lời đáp lại hữu dụng.

Một người... Không đúng, một hệ thống đơn độc gào, không ai đáp lời, cũng rất ngốc, cho nên Vương Giả không gào nữa.

Bây giờ nó rất hi vọng thẻ người tốt kiên cường một chút, quay người vả cho Sơ Tranh một cái.

Nhiệm vụ?

Thật ngại quá, bây giờ nó chỉ là một cái hệ thống đơn thuần bình thường.

Nhưng mà Vương Giả đã định trước là sẽ thất vọng, Thư Tuyển cũng không có ý tứ trở tay vả cho Sơ Tranh một cái.

Thư Tuyển cẩn thận suy nghĩ một hồi, hắn không mò ra lai lịch người này, càng có một loại trực giác nói cho hắn biết, người này sẽ không tổn thương mình.

Cho nên ở dưới điều kiện tiên quyết này...

"Trong tay tôi có một thứ, tôi cần bán nó đi." Thư Tuyển nói: "Những người này là người mua, nhưng mà..."

Hắn giơ tay kéo người ở bên chân Sơ Tranh qua, xốc ống tay áo lên, lộ ra cánh tay đối phương.

Phía trên bất ngờ có một hình xăm Hỏa Kỳ Lân.

Ngày hôm nay hắn đến giao dịch, những người này không nên xuất hiện ở đây...

Chỉ là không biết ở khâu nào xảy ra vấn đề, bọn họ đóng vai thành người mua, ở đây chờ hắn.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hình xăm kia, không rõ ý vị hỏi: "Đồ anh muốn bán, không phải là cướp từ trong tay bọn họ chứ?"

Tay phải Thư Tuyển nắm chặt thánh giá trước ngực mình: "Đoán đúng rồi, nhưng đáng tiếc không có giải thưởng."

Sơ Tranh: "..."

Lợi hại nha thẻ của ta!

Quả nhiên là thẻ người tốt thành thục.

Tổ chức kia rất thần bí, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, thế mà hắn đơn thương độc mã... Chí ít bây giờ nhìn là đơn thương độc mã, cướp đồ của người ta, bây giờ còn định bán đi, rất được!!

Thư Tuyển muốn bán đồ ra, nhưng đối phương truy đuổi rất chặt, đồ vật trong tay ngược lại trở thành khoai lang bỏng tay.

"Tôi có thể giúp anh. Nhưng anh phải đồng ý một điều kiện của tôi." Trước tiên lừa gạt thẻ người tốt tới tay rồi nói tiếp!
Bình Luận (0)
Comment