Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh xách túi sách, chậm rãi đi ra khỏi tầng lầu bị bỏ hoang đang đợi phá dỡ.
Đằng sau đột ngột vang lên tiếng ầm ầm, Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, xe con màu đen xông lại như tia chớp, dừng ở bên cạnh cô.
Cửa xe bị người đẩy ra, Thư Tuyển trầm mặt đi từ ghế lái xuống.
Thư Tuyển cơ hồ là chạy đến trước mặt cô, một tay nắm chặt cánh tay cô: "Cô đang làm gì?"
Trong giọng nói không thể che hết được lo lắng.
"Sao anh tìm được tôi?" Sơ Tranh không trả lời mà hỏi lại.
Cô đã bảo Vương Giả ẩn giấu tất cả tin tức của mình, sao thẻ người tốt còn có thể tìm được mình? Bật hack hay gì?!
Thư Tuyển siết chặt tay cầm tay cô: "Tôi muốn tìm cô, sẽ luôn có cách."
Sơ Tranh: "..."
Được rồi.
Anh lợi hại.
Anh thật giỏi nha!
Thần sắc Sơ Tranh không thay đổi cầm ngược tay hắn: "Anh đến rất đúng lúc, dẫn anh đi xem vài thứ."
Không cần ta đi đón, thẻ người tốt thật hiểu chuyện.
"Thứ gì?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, nhìn thấy là biết."
Sơ Tranh kéo hắn đi vào tòa nhà đang đợi phá dỡ mà cô vừa đi ra.
Thư Tuyển: "..."
Không đúng!
Tôi là tới để làm gì!
Một mình cô chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, hắn là đến giáo dục cô.
Vì sao bây giờ hắn lại bị cô nắm mũi dắt đi rồi!!
-
Mười phút sau.
Thư Tuyển sắc mặt cổ quái nhìn người bị trói thành một vòng trước mặt.
Mỗi người đều bị bịt mắt, miệng cũng bị bịt lại.
Lúc này đang không ngừng chuyển đầu, có lẽ là muốn biết rõ vị trí của mình.
Hình ảnh nhìn qua có chút buồn cười.
Nhưng mà Thư Tuyển không thể buồn cười nổi.
Phía sau lưng hắn dâng lên một trận mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc cô là ai...
Sơ Tranh kéo ghế tới cho hắn, ấn hắn ngồi xuống.
Hai tay cô chống lên bả vai hắn, tới gần hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Anh chọn đi, anh muốn bán cho ai."
Thư Tuyển: "..."
Nếu như hắn không nhìn lầm, thì người trên danh sách đều ở nơi này.
Một người ở đây tùy tiện đi ra là có thể gây nên oanh động, kết quả cô lại bắt tất cả mọi người tới nơi này.
Cô làm sao làm được?!
Những người này xuất nhập cảnh không cần thủ tục sao?
Thư Tuyển cứng ngắc chuyển động đầu, nhìn người đứng phía sau: "Cô thật lòng sao?"
Những người này đều là ông lớn đó!!
Cô lại trói hết toàn bộ ở đây.
Sao cô bắt được bọn họ?
Sơ Tranh tùy ý phất tay, lời ít mà ý nhiều: "Chọn ai?"
Một hơi này, giống như đối diện không phải là người, mà là một đống rau cải trắng.
Hắn coi trọng cây cải trắng nào, thì chọn cây cải trắng đó.
Hầu kết Thư Tuyển nhấp nhô, trên trán chảy ra một chút mồ hôi lạnh: "Sao cô bắt được bọn họ đến đây?"
"Chuyện này anh không cần quản, anh muốn chọn ai?"
Không cần hắn quản...
Hắn cũng không muốn quản.
Nhưng tình huống bây giờ...
Hắn có thể không quản sao?
Nửa ngày sau Thư Tuyển mới tìm được âm thanh của mình về: "Cô có biết mình đang làm gì không?"
Sơ Tranh hờ hững: "Biết."
Biết...
Tôi thấy cô không biết gì hết thì có!
Thư Tuyển hít sâu một hơi: "Cô biết bọn họ là ai không?!"
Sơ Tranh vẫn là một chữ kia: "Biết."
Thư Tuyển cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi: "Vậy cô có biết cô làm vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ cọ trên bả vai hắn: "Hậu quả gì?"
"Cô trói bọn họ tới đây, cô cảm thấy bọn họ sẽ tùy tiện buông tha cho chúng ta sao?" Thư Tuyển nói: "Cô nghĩ quá ngây thơ rồi."
Những người này có ai mà không phải ông lớn đã nhìn quen sinh tử chứ.
Gian khổ lăn lộn đến địa vị như bây giờ, lại bị người nhục nhã như thế, sao bọn họ có thể tùy tiện buông tha chứ.
Cho dù thật sự bán được đồ đi, thì bọn họ cũng sẽ không có ngày sống thoải mái.
"Bọn họ không dám làm gì."
"... Có ý gì?"
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, thuận miệng bịa chuyện một câu: "Tôi hạ độc bọn họ."
Thư Tuyển: "??"
"Anh mau chọn đi, đừng nói nhảm nữa." Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa, trong giọng nói đều mang khí thế hung ác: "Chọn xong sớm rồi về sớm, tôi còn phải đi học."
Thư Tuyển: "???"
Đã đến lúc này, cô còn suy nghĩ đến chuyện đi học!
Thư Tuyển muốn nhìn xem có phải Sơ Tranh đang nói đùa không, nhưng vẻ nghiêm túc trên mặt cô, biểu thị không phải cô đang nói đùa.
Cô nói thật.
"Đã nghĩ kỹ muốn chọn người nào chưa?"
"Ưm ưm ưm..."
Người bị trói bên kia giãy dụa, rõ ràng là có lời muốn nói.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn một vòng: "Yên tĩnh chút, đừng quấy rầy!"
Người giãy dụa không khỏi an tĩnh xuống, nhìn như còn hơi sợ nữa.
Thư Tuyển: "..."
"Sơ Tranh..."
"Đừng sợ, có tôi, anh yên tâm chọn, muốn chọn ai thì chọn người đó." Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai hắn.
"..."
Người cũng đã trói lại.
Đắc tội cũng đã đắc tội.
Bây giờ Thư Tuyển không chọn không được.
Thư Tuyển ép buộc mình tỉnh táo lại, đi tuần tra trong đám người một vòng, cuối cùng chọn một người.
Sơ Tranh không nói hai lời, xách người ra, đẩy vào gian phòng bên cạnh: "Anh đi đàm phán, hay là tôi đi?"
Thư Tuyển: "..."
Thư Tuyển không dám để cho Sơ Tranh đi, chính hắn đi.
Vào phòng, băng dán dán miệng ông lớn bị lấy xuống, nhưng vẫn bị trói như cũ, bịt mắt cũng không lấy xuống.
Nghe thấy có người tiến vào, người kia lập tức nói: "Cậu muốn bán gì? Tôi mua, tôi mua, cậu ra giá đi!!"
Khóe miệng Thư Tuyển hơi co giật: "Ông không biết tôi muốn bán cái gì?"
Hắn đã cho Sơ Tranh một cái USB.
Thứ bên trong, những người này xem là có thể biết rõ đó là gì.
Ông lớn tuyệt vọng gào thét: "Tôi mẹ nó làm sao mà biết được!! Cậu muốn bán cái gì, mặc kệ là cái gì, tôi đều mua có được không, bao nhiêu tiền cũng được!!"
So với mạng mình, thì mua ít đồ tính là gì.
Cô gái kia không biết có lai lịch gì, quả thực chính là ma quỷ.
Thư Tuyển cũng có chút tuyệt vọng.
Đương nhiên lúc này Thư Tuyển cũng rõ ràng, cô chắc chắn không phải do những người kia phái tới.
Có loại bản lĩnh này, đến lãng phí thời gian trên người hắn làm gì.
Thư Tuyển thở ra một hơi, kéo cái ghế ra ngồi xuống: "Thứ tôi muốn bán, chắc chắn ông sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng trước đó, tôi có một vấn đề muốn hỏi."
Ông lớn rất là "khiêm tốn": "Cậu hỏi đi."
"Cô ấy mời ông tới đây bằng cách nào?"
Thư Tuyển dùng từ được cho là lễ phép.
Chuẩn xác hơn mà nói, phải là chộp tới.
Cho nên ông lớn rất phẫn nộ.
Có thể không hỏi loại vấn đề vũ nhục người khác này không?!!
Ông ta đang êm đẹp ngồi trong biệt thự nhà mình, trời mới biết sao đột nhiên lại tỉnh lại trên máy bay tư nhân, sau đó liền nhìn thấy cô gái kia.
Phách lối ngồi ở trên ghế, thần sắc đạm mạc lại tùy ý.
Rõ ràng nhìn qua tuổi không lớn lắm, nhưng thân khí chất kia, lại làm cho không ai có thể coi nhẹ.
Đồng thời còn trông thấy những người bên ngoài kia nữa.
Lúc đầu bọn họ không bị che mắt, cũng không bị chặn miệng, tận đến khi được đưa tới nơi này, mới bị che kín mắt, ngăn chặn miệng.
Chỉ có số ít mấy người từng giao thủ với cô, những người còn lại đều là không hiểu thấu, tỉnh lại đã ở ngay chỗ này.
"Rốt cuộc cậu muốn bán thứ gì!" Ông lớn không muốn trả lời vấn đề này.
Thư Tuyển trầm mặc vài giây, cũng không tiếp tục truy vấn: "Ông có thể tự nhìn..."
"Tôi nhìn thế nào!" Ông lớn gào thét!
Thư Tuyển nhìn ông lớn đang bị bịt mắt, đang chuẩn bị gỡ xuống cho ông ta.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào ngăn cản hắn: "Anh muốn cho ông ta xem thứ gì? Đưa cho tôi, anh ra ngoài."