Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tiểu Hoàng Đế ngồi trên thuyền, nhìn tuyết trắng rào rào rơi xuống hai bên bờ, tâm tình vô cùng tươi đẹp.
Cuối cùng cũng không cần ở trong cung chịu tra tấn nữa.
"Mẫu hậu, mẫu hậu!!" Tiểu Hoàng Đế kéo Sơ Tranh, chỉ cho cô nhìn về phía nơi xa: "Người xem."
Sơ Tranh không hào hứng lắm: "Xem cái gì?"
"Tuyết đó!!" Tiểu Hoàng Đế hưng phấn.
"Chưa từng thấy?"
Hoàng Thành cũng có tuyết rơi hàng năm, có gì đáng xem.
Tiểu Hoàng Đế kiến thức ngắn mà nói: "Chưa từng thấy tuyết kiểu này."
Vạn dặm sơn hà, dát lên một tầng ngân trang, ầm ầm sóng dậy.
Sơ Tranh: "..."
Kinh ngạc quá cơ.
Sơ Tranh quay người về buồng nhỏ trên thuyền, Tiểu Hoàng Đế ở bên ngoài làm ầm ĩ một lát, đến khi mệt mỏi mới tiến vào.
Mới ra ngoài mấy ngày, Tiểu Hoàng Đế nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ.
Thấy một con sâu cũng có thể ồn ào nửa ngày.
Ở trong mắt người bình thường, bộ dáng này của Tiểu Hoàng Đế đại khái chính là chưa từng thấy sự đời...
Sau khi thuyền cập bờ, Sơ Tranh dẫn Tiểu Hoàng Đế đi đến mấy thành trì.
Quan gặp phải có tốt có xấu.
Tham quan như Đinh đại nhân cũng không ít.
Đặc biệt là khu vực cách xa Hoàng Thành, trời cao hoàng đế xa, những quan này đã sắp thành hoàng đế miệt vườn.
Tiểu Hoàng Đế tức giận không nhẹ, bảo Dương Đức công công dùng quyển vở nhỏ ghi nhớ kỹ, không ra mặt ngay tại chỗ.
Tiểu Hoàng Đế bây giờ cũng hiểu được không thể đánh rắn động cỏ.
-
Tuyết lớn liên miên, Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế bị vây ở Giang châu.
Sơ Tranh đặt mua cái viện tử, Tiểu Hoàng Đế và Tố Tuyết làm người tuyết chơi đến quên cả trời đất.
Dương Đức công công bảo cậu làm bài tập, Tiểu Hoàng Đế đều bất đắc dĩ.
Tiểu Hoàng Đế ôm đồ vật, tiến vào phòng Sơ Tranh, cởi giày ra liền chạy lên trên giường.
"Mẫu hậu."
Tiểu Hoàng Đế bưng mặt: "Mẫu hậu, ngài cảm thấy nhi thần có thể làm một Hoàng đế tốt không?"
"Ngươi muốn, thì có thể."
Vậy cũng không nhất định đâu.
Nói không chừng thẻ người tốt đã soán vị rồi kìa.
"Nhi thần muốn..." Tiểu Hoàng Đế vểnh miệng lên, lật một quyển sách ra: "Nhưng mà mẫu hậu, thiên hạ này lớn như vậy, nhi thần phải làm sao mới quản hết được nhiều người như thế?"
Ở những nơi cậu không nhìn thấy, có nhiều tham quan như vậy.
Bách tính lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, bọn họ lại rượu thịt đầy bàn ăn chơi hưởng lạc.
Cậu ở Hoàng Thành, những chuyện này, phải làm sao mới quản được?
"Không nhất định phải do ngươi quản." Sơ Tranh thuận miệng nói.
"Không phải nhi thần quản? Vậy ai quản?"
Sơ Tranh liếc cậu một cái: "Ngươi cảm thấy ai có thể thay ngươi quản lý những chuyện này?"
Tiểu Hoàng Đế nhíu mày, có lẽ không nghĩ được người nào thích hợp.
Sơ Tranh: "Nhìn đi, ngươi ngay cả một đại thần tâm phúc cũng không có."
"..."
Tiểu Hoàng Đế cảm thấy mình bị mẫu hậu khinh bỉ.
Tiểu Hoàng Đế rầm rầm lật sách, nhưng một chữ nội dung cũng không nhìn thấy.
Tiểu Hoàng Đế chống bàn, xích lại gần Sơ Tranh: "Mẫu hậu, có phải ngài thích Dung tướng quân không?"
Tay Sơ Tranh ngừng lại, ngước mắt nhìn cậu.
Nếu như đằng sau Tiểu Hoàng Đế có cái đuôi, thì có lẽ lúc này cũng đang lắc lắc.
"Nhi thần đã nhìn ra." Tiểu Hoàng Đế rất đắc ý.
"..." Sơ Tranh trầm mặc xuống, mặt nghiêm túc: "Ta bây giờ là mẫu hậu ngươi, ngươi vui như vậy, là vui vì ta cho phụ hoàng ngươi đội nón xanh sao?"
Đứa nghịch tử nhà ngươi còn vui như vậy nữa!
Vách quan tài của Tiên Hoàng cũng sắp không ép được nữa rồi kìa!
Tiểu Hoàng Đế chớp mắt: "Không phải phụ hoàng để lại một đạo thánh chỉ, bảo ngài rời khỏi hoàng cung sao?"
Sự kiện kia cậu cũng biết.
Cậu vốn không xem Sơ Tranh như mẫu hậu.
Chỉ là quy củ còn ở đó, cậu không thể không gọi như vậy mà thôi.
"Vì sao ngài lại không đi?" Tiểu Hoàng Đế tò mò: "Dung tướng quân không thích ngài sao?"
"Hắn càng thích quyền lực hơn." Sơ Tranh rũ mắt xuống, lãnh lãnh đạm đạm nói: "Cho nên ta dẫn ngươi đi, để quyền lực lại cho hắn, nói không chừng khi ngươi trở về, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không làm được nữa."
Tiểu Hoàng Đế: "..."
Tiểu Hoàng Đế bị cả kinh đến sững sờ tại chỗ.
Mẫu hậu hù dọa cậu sao?
"Mẫu hậu... Ngài nói đùa sao?"
Sơ Tranh giương cằm lên, chỉ vào gương mặt đơ của mình: "Ngươi thấy ta giống đang nói đùa?"
Tiểu Hoàng Đế bị dọa đến ngã về, cậu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, gập ghềnh nói: "Mẫu hậu... Ngài biết Dung tướng quân muốn... Ngài còn giúp hắn?"
"Ta không giúp hắn thì giúp ai." Sơ Tranh nói rất đương nhiên.
Thẻ người tốt chỉ có một.
Đương nhiên phải giúp hắn.
"..."
Tiểu Hoàng Đế chỉ cảm thấy bên tai ong ong.
Mẫu hậu ngài cũng quá thành thật rồi.
Có ai như ngài không chứ?
Tiểu Hoàng Đế nắm lấy tóc, vừa xong một Nhiếp Chính Vương, tại sao lại tới một Dung tướng quân!
Hoàng Đế này không làm nữa!
Tiểu Hoàng Đế cam chịu nghĩ.
Cậu đẩy sách trên bàn ra, dù sao nhiều người muốn làm như vậy, cậu còn học cái gì nữa!
Tiểu Hoàng Đế mở ra hình thức ngồi ăn rồi chờ chết, làm Dương Đức công công gấp đến độ sắp rụng sạch tóc.
-
Tuyết lớn liên tiếp rơi hai tháng.
Thành Giang Châu vừa qua năm mới, khắp nơi vẫn giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.
Tố Tuyết mang theo đồ vật đi từ bên ngoài về, vừa đi tới cửa lớn, thì thấy một người đứng thẳng tắp ở cổng.
Bọc lấy một thân áo lông chồn màu trắng, mũ trùm che đầu lại, đưa lưng về phía nàng đứng đấy.
Tố Tuyết cẩn thận đi qua: "Ngài tìm ai?"
Người kia xoay người lại, mũ trùm hạ xuống, khiến cho Tố Tuyết hơi sững sờ: "Dung... Tướng quân?"
Dung Thí đi theo Tố Tuyết vào, ánh mắt đảo qua trạch viện, khắp nơi xa hoa tinh xảo, xem ra cô sống cũng không tệ lắm.
Tố Tuyết đưa Dung Thí đến bên ngoài gian phòng của Sơ Tranh, nàng vừa định gõ cửa, bị Dung Thí ngăn lại.
"Tự ta vào."
Tố Tuyết: "..."
Tố Tuyết nhún nhún người, lui xuống.
Dung Thí đẩy cửa ra đi vào, trong phòng vô cùng ấm áp.
Bình phong ngăn trở ánh mắt Dung Thí, hắn vòng qua bình phong, rất nhanh liền trông thấy thiếu nữ nằm trong ghế quý phi y.
Thiếu nữ ăn mặc rất tùy ý, không có cung trang xa hoa đoan trang, nhiều hơn mấy phần minh diễm nhẹ nhàng của cô nương trẻ tuổi.
Dung Thí thả nhẹ âm thanh, đi đến bên cạnh ghế quý phi, ngồi xổm người xuống, nắm chặt cánh tay rũ xuống một bên của cô.
"Dung Thí."
Động tác của Dung Thí hơi dừng lại, đáy mắt có sóng ngầm mãnh liệt.
"Chàng đến rồi."
Khóe miệng Dung Thí hơi cong, kéo tay cô, đặt lên môi hôn một cái: "Ừ."
Hắn chen lên trên ghế quý phi không tính là rộng rãi, Sơ Tranh đành phải nằm trong lòng hắn.
"Nàng biết ta sẽ đến?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh chụp lấy tay hắn: "Ta không tin chàng không chọn ta."
Người tốt giống như ta, bỏ qua rồi đi đâu mà tìm được nữa?
Có được ta rồi thì muốn gì mà không có.
"Tự tin như vậy?"
"Ừ."
Thẻ người tốt của cô, cô hiểu.
Dung Thí ôm chặt Sơ Tranh, cằm chống lên trán cô.
"Ta rất nhớ nàng."
Nhớ đến phát điên.
Trước kia bọn họ không thấy mặt, nhưng hắn biết cô ở đó, chỉ cần hắn muốn, là có thể trông thấy cô.
Nhưng sau khi cô rời đi, tâm phiền ý loạn đến mức làm cho Dung Thí đứng ngồi không yên.
Mỗi thời mỗi khắc đều có một âm thanh đang gấp rút thúc giục hắn.
Không thể mất đi người này.
Không thể để cô rời khỏi mình.
Cho dù là từ bỏ quyền lợi tối cao dễ như trở bàn tay.
"Chàng đưa ra lựa chọn chưa?"
"Thái Hậu, vi thần đã ở đây, ngài còn muốn vi thần đưa ra lựa chọn gì?" Giọng nói của Dung Thí rất thấp.
Cô đã đoán được mình nhất định sẽ đến.
Hành tung thường được đưa tới Hoàng Thành.
Không phải chính là nói cho hắn biết, cô đang ở đây sao?
Bây giờ còn hỏi vấn đề này, thú vị lắm sao?
Sơ Tranh ngửa đầu hôn hắn.
Dung Thí hơi tránh đi, hàm súc cự tuyệt: "Thái Hậu, vi thần đi đường quá gấp, không tiện lắm..."
"Ta chỉ hôn chàng, chàng suy nghĩ gì thế?".
"..."