Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau đó Văn Thanh làm việc, Sơ Tranh đều mang người giúp hắn làm.
Cho nên Văn Thanh biến thành người ngồi ở bên cạnh nhìn.
Tổ hợp thôn bá bất lương làm việc cho mình thì lề mà lề mề, còn khó chịu hơn cả cha chết mẹ chết, vậy mà bây giờ làm rất hăng say.
Văn Thanh vẫn không nói lời nào, vận dụng ba phương pháp gật đầu lắc đầu trầm mặc đến phi thường đúng chỗ.
Sơ Tranh sầu đến không được.
Giao lưu buồn ngủ quá khó.
Thẻ người tốt còn tích chữ như vàng hơn cả cô thì làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.
"Chị, chúng em làm xong rồi!"
Lăng Quân chạy tới tranh công.
"Ừ. Còn có công việc gì khác nữa không?"
Sơ Tranh quay đầu hỏi Văn Thanh.
Văn Thanh lắc đầu.
Sơ Tranh đứng dậy: "Vậy đi về trước đi."
"Vâng."
Văn Thanh cũng đi theo, hắn vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người, đi theo Sơ Tranh về trong thôn.
Khi sắp đến thôn, Sơ Tranh dẫn người đi về một hướng khác, Lăng Quân đưa Văn Thanh về.
Văn Thanh đứng tại chỗ, nhìn qua phương hướng Sơ Tranh rời đi, một hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại.
"Anh, anh thích chị em không?" Lăng Quân tiến đến trước mặt Văn Thanh, tò mò hỏi.
Văn Thanh như bị chấn kinh, con mắt hơi trợn tròn, lông mi dài lại cong, chiếu ra một cái bóng nho nhỏ dưới mí mắt.
Nhìn ở khoảng cách gần, lại có mấy phần đáng yêu.
Lăng Quân bị ý nghĩ này làm giật mình.
Cậu ta nhanh chóng chỉnh ngay ngắn thần sắc, vì tiền đặt cược nửa tháng của mình, bắt đầu dụ hoặc Văn Thanh: "Anh xem chị em thích anh như thế, nếu không anh tỏ chút thái độ đi?"
Con ngươi Văn Thanh lần nữa rụt rụt.
Cô... Thích mình?
Nhưng hắn có gì để mà thích?
Văn Thanh mở miệng, dường như muốn nói gì đó.
Lăng Quân chờ mong nhìn hắn, kết quả nửa ngày sau Văn Thanh cũng không phát ra âm tiết nào.
Hắn lắc đầu.
"Anh không thích chị em sao?" Lăng Quân bị đả kích lớn: "Chị em xinh đẹp lại có tiền, sao anh lại không thích? Anh xem, chị em tốt với anh như vậy, có phải là..."
Văn Thanh siết chặt tay, không trả lời cậu ta, đi thẳng về phía trước.
"Anh, anh cho chút phản ứng đi mà."
Lăng Quân đuổi theo phía sau.
Cậu ta chỉ cược có nửa tháng thôi đó!!
-
"Chị!!"
Mới sáng sớm Lăng Quân đã ở bên ngoài ồn ào.
Trương Tiểu Bình tức giận đến mắng to, Sơ Tranh ra, mụ ta trong nháy mắt ngậm miệng, xám xịt tiến vào nhà chính.
Sơ Tranh mở cửa: "Sáng sớm, làm gì?"
"Xảy ra chuyện rồi."
Lăng Quân sắc mặt lo lắng.
"Ai chết rồi?"
"Không phải..." Lăng Quân chỉ vào bên kia làng: "Anh xảy ra chuyện rồi!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cùng Lăng Quân đến nhà Lăng Đại Tráng.
Từ xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ bên kia truyền đến.
Trong sân, một gã đàn ông cao to vạm vỡ, đang ra sức đấm đá một người ngồi cuộn thành một cục trên mặt đất.
Sơ Tranh đi vào liền nhìn thấy một cảnh như vậy.
Sơ Tranh tiến lên hai bước, ngăn nắm đấm của gã đàn ông kia lại.
Gã đàn ông bị cản, tính tình càng thêm táo bạo: "Mẹ nó đứa nào xen vào việc của người khác!"
Sơ Tranh nhấc chân đá vào phần bụng gã đàn ông.
Gã đàn ông lui về phía sau mấy bước, có chút kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.
Thấy rõ người tới, sắc mặt gã đàn ông đầy trào phúng: "Còn tưởng là ai, hóa ra là Lăng Đại Nha. Mày không ở trong chăn hầu hạ đàn ông, chạy tới đây xen vào việc người khác làm gì?"
Sơ Tranh: "..."
Lăng Đại Nha!
Lăng Đại Nha ông nội ngươi!!
Sơ Tranh tiện tay rút một cây gậy gỗ trong sân, đánh về phía gã đàn ông, giọng nói băng lãnh: "Tao đây không phải đến hầu hạ mày sao."
"Lăng Đại Nha mày làm gì!" Gã đàn ông quát lớn: "Muốn chết phải không!"
Ngươi còn biết như thế, ta rất vui mừng.
Ta mẹ nó đánh chết con chó điên nhà ngươi.
Ta cũng chưa đụng đến một đầu ngón tay của thẻ người tốt, mà ngươi cũng dám động!
Còn dám gọi ta là Lăng Đại Nha!!!
-
Lăng Quân và tổ hợp thôn bá bất lương đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong.
Gã đàn ông bị Sơ Tranh quất đến lăn lộn đầy đất, ngao ngao kêu thảm, làm gì còn bộ dáng hung hăng như trước đó nữa.
Mấy người đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Này cũng quá... Lợi hại rồi?
"Lúc trước quả thật chị đã hạ thủ lưu tình với chúng ta rồi." Có người nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn chị vì không giết."
Con trai của Lăng Đại Tráng là Lăng Sơn đã không còn khí lực gì mà lăn nữa, bị Sơ Tranh quất thêm mấy cái, nằm trên mặt đất kêu thảm.
Sơ Tranh dùng cây gỗ chống lên ngực gã, giọng điệu lạnh mà hung: "Vết thương trên người Văn Thanh, lát nữa tao tính sổ với mày."
Sơ Tranh ném cây gỗ đi, đi đến một bên khác của sân, đỡ Văn Thanh trên đất dậy.
Thân thể Văn Thanh phát run, bị Sơ Tranh đụng một cái, giống như con nhím, trong nháy mắt toàn thân lộ ra sự bén nhọn.
Dưới đầu tóc rối bời, lộ ra con mắt, lệ khí mọc thành bụi.
Hai tay hắn khoanh lại ôm lấy mình, đầu ngón tay đã sắp bóp vào thịt trên cánh tay mình.
Sơ Tranh đẩy tay hắn ra: "Là tôi."
Văn Thanh chậm chạp chuyển động đầu, con ngươi không có tiêu cự, dần dần hội tụ trên mặt Sơ Tranh.
Lệ khí nơi đáy mắt dần dần rút đi.
Sơ Tranh thử kéo tay hắn ra, ôm người vào trong ngực: "Không sao."
Văn Thanh cũng dần dần thả lỏng ra, từ từ ôm lấy cô, chôn mặt trong cần cổ cô.
Sơ Tranh giống như trấn an vỗ vỗ phía sau lưng hắn, ánh mắt rơi trên mặt đất.
Trên mặt đất có một vài thứ tán lạc, có quần áo cũng có một chút bánh kẹo, tư thế vừa rồi của Văn Thanh rõ ràng là đang che chở những vật này.
Sơ Tranh ôm người chặt thêm một chút, quay người nhìn Lăng Sơn đang nằm trên đất.
Một hồi lâu sau, Sơ Tranh thấp giọng hỏi hắn: "Có thể đi không?"
Văn Thanh nhẹ gật đầu.
Sơ Tranh đỡ Văn Thanh đứng lên, Văn Thanh cúi đầu nhìn đồ trên mặt đất, muốn khom người nhặt.
"Bỏ đi, tôi mua cho anh cái mới." Sơ Tranh kéo hắn.
Văn Thanh cố chấp không chịu.
Sơ Tranh gọi mấy người Lăng Quân bên ngoài vào: "Nhặt những thứ này lên đi."
Sơ Tranh ngừng một chút, nhìn về phía Lăng Sơn: "Mang cả gã đi."
Lăng Quân có Sơ Tranh làm chỗ dựa, lúc này tuyệt không sợ Lăng Sơn, gọi hai người anh em vào, một trái một phải kéo Lăng Sơn ra ngoài.
-
Nhà Lăng Quân.
Sơ Tranh đỡ Văn Thanh ngồi xuống, giơ tay vén quần áo hắn lên.
Văn Thanh theo bản năng ngăn cản.
"Tôi xem vết thương."
Văn Thanh mím môi, chậm chạp lắc đầu.
"Anh sợ cái gì. Anh có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn qua đâu?"
Trên mặt Văn Thanh lập tức nhiễm lên màu đỏ ửng, càng kiên định lắc đầu.
Sơ Tranh trực tiếp cầm lấy tay hắn, xốc vạt áo lên.
Mảnh máu đọng xanh tím tím ở phần bụng bại lộ ra trước mắt Sơ Tranh, ánh mắt cô đột nhiên lạnh lẽo.
Văn Thanh bối rối kéo quần áo xuống, gắt gao đè chặt vạt áo.
Thật lâu sau, hắn nhỏ giọng nói: "Tôi... Không đau."
Sơ Tranh nắm lấy cằm Văn Thanh, khiến cho hắn ngẩng đầu.
Trong mắt hắn vẫn còn chút ít tơ máu, chỉ là lúc này thần sắc thuận theo, không có những lệ khí kia, nhìn có chút đáng thương.
Sơ Tranh đột nhiên cúi người...
Con ngươi Văn Thanh trừng lớn trong lúc đó, gương mặt gần trong gang tấc, khiến cho nhịp tim hắn thình thịch gia tốc.
Trong đầu trống rỗng, huyết dịch trong thân thể phảng phất như đang sôi trào lên.
Có thứ gì đó từ nơi trái tim dũng mãnh tiến ra, lan tràn đến toàn thân.
"Chị..."
Lăng Quân vén rèm lên đi vào.
Con ngươi cậu ta đột nhiên trừng lớn, vội vàng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Đứng ở ngoài cửa, Lăng Quân vỗ ngực.
Hù chết người.
Chờ Lăng Quân kịp phản ứng, ánh mắt cậu ta lại đột nhiên sáng lên.
Xem ra nửa tháng có hi vọng rồi!!!