Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cha mẹ Văn Thanh mất sớm, từ nhỏ đã theo chân chú mà lớn lên.
Sống nhờ trong nhà người khác, tư vị kia có thể tưởng tượng được.
Khi còn bé khuôn mặt Văn Thanh đã rất thanh tú, không nhìn kỹ, nói là con gái cũng sẽ không ai hoài nghi.
Trong nhà chú có một đứa bé tuổi tác tương tự như hắn, Văn Vũ.
Văn Vũ từ nhỏ đã thích bắt nạt hắn, đặc biệt thích nói hắn giống con gái, lớn lên giống, giọng nói cũng giống.
Văn Vũ còn luôn luôn bắt hắn đóng vai thành con gái.
Có Văn Vũ dẫn đầu, những đứa trẻ khác trong khu, cũng dồn dập nói hắn như vậy.
Ngay cả chú thím, lần nào cũng nói hắn.
Thân nhân quở trách, đứa bé cùng tuổi giễu cợt, những thứ này giống như từng cây gai nhọn, đâm vào trong lòng Văn Thanh.
Một đứa bé trưởng thành trong bạo lực ngôn ngữ một thời gian dài, dẫn đến Văn Thanh không mở miệng nói chuyện, cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Sau đó dần dần phát triển thành tình trạng như bây giờ.
Sơ Tranh có thể nói cái gì?
Thẻ người tốt chính là bi thảm như vậy đấy.
Không phải khi còn bé thảm, thì chính là trưởng thành thảm.
Dù sao không thảm thì cũng sẽ không hắc hóa.
Sơ Tranh dỗ dành Văn Thanh đi ngủ, cô rời phòng đi tìm Lăng Quân bảo cậu ta đi nghe ngóng về Văn Vũ kia.
-
Sáng sớm ngày hôm sau Văn Vũ đã chờ ở bên ngoài trường thi, rõ ràng là đang chờ Văn Thanh.
Văn Thanh cùng Sơ Tranh đến trường thi, Văn Vũ trông thấy Sơ Tranh, dường như còn có thể nhớ tới nỗi đau gần như là sợ hãi kia, sáng suốt không đến, mà là đứng xa xa nhìn Văn Thanh một chút, rồi cùng đồng bạn tiến vào trường thi.
"Thi cho tốt."
Văn Thanh gật đầu.
Sơ Tranh ở bên ngoài trường thi chờ, Văn Thanh đại khái là sợ đụng tới Văn Vũ, thi xong là nhóm đầu tiên đi ra.
Lúc Văn Vũ đi ra, Văn Thanh và Sơ Tranh đều đã đi rồi.
Mãi đến ngày cuối cùng kỳ thi kết thúc, Văn Vũ mới tìm cơ hội chặn Văn Thanh lại trong trường thi.
"Văn Thanh, cô gái đi cùng mày là gì của mày thế?"
Văn Thanh không đáp, chỉ muốn lách qua gã rời đi.
Văn Vũ ngăn hắn lại, Văn Thanh ngước mắt, ánh mắt âm u nhìn gã.
Văn Vũ lơ đễnh: "Đi nông thôn mấy năm, cái tính tình này còn sinh trưởng hơn không ít."
Vì sao hắn lại xuống nông thôn?
Lúc trước người phải đi rõ ràng là Văn Vũ... Là gã không chịu đi, Văn gia nghĩ cách, cuối cùng để hắn đi thay.
Nhưng bây giờ Văn Thanh ngược lại không cảm thấy mình đi không tốt, nếu như hắn không đi, thì làm sao gặp được cô chứ...
Văn Thanh nắm chặt nắm đấm: "Tránh ra."
"Tao không tránh thì sao??" Văn Vũ khiêu khích: "Làm sao, mày còn muốn đánh tao à? Mày dám đánh tao, thành tích của mày coi như hủy bỏ..."
Móng tay của Văn Thanh hung hăng bóp vào trong thịt.
"Văn Thanh."
Khi Văn Thanh sắp không nhịn được động thủ, trong tai truyền đến giọng nói của Sơ Tranh.
Trong khung cảnh ồn ào, giọng nói của cô lại phá lệ rõ ràng, giống như có thể xuyên phá mây đen, đi thẳng tới đáy lòng hắn.
Văn Thanh ngước mắt liền trông thấy cô trong đám người.
Khi tất cả mọi người đi về phía cổng trường, chỉ mình cô ngược hướng mà tới.
Sơ Tranh rất nhanh đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn Văn Vũ một chút.
Con chó điên này...
Xem ra lần trước đạp nhẹ rồi.
"Văn Vũ?"
Văn Vũ có chút ngoài ý muốn: "Hắn đã nói với cô rồi à?"
"Đương nhiên." Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía: "Ra ngoài tìm một chỗ nói chuyện?"
Ở đây nhiều người, không dễ phát huy.
"Được thôi." Văn Vũ cũng không sợ.
-
Hẻm nhỏ.
Mặt đất nhấp nhô có chút nước đọng, trên vách tường bôi trét đầy vết bẩn, cách đó không xa chính là đống rác, lúc này đang phát ra mùi hương khó ngửi, từng trận thổi qua.
Gã đàn ông khuôn mặt trắng bệch, hai tay chống đất, còn muốn lui về phía sau.
Nhưng phía sau gã là tường, không thể lui được nữa.
Cô gái đứng trước mặt gã chậm chạp ngồi xổm xuống, dao trong tay cắm ở bên cạnh gã, chỉ cách đùi gã tầm 1 cm.
"Mày còn dám tìm Văn Thanh gây phiền phức, tao cam đoan lần sau nơi mày xuất hiện chính là chỗ đó." Sơ Tranh chỉ vào đống rác cách đó không xa: "Mà người nhà của mày có thể phải đến phòng chứa thi thể gặp mày."
Văn Vũ nuốt một ngụm nước bọt, trong con ngươi toàn là hoảng sợ.
Gã cũng coi như một tiểu bá vương, đánh nhau chưa từng thua bao giờ.
Nhưng hôm nay thậm chí ngay cả một cô gái gã cũng không đánh lại được...
"Cô... Là gì của hắn!!"
Rốt cuộc Văn Thanh quen biết một cô gái như thế này ở đâu?
Sơ Tranh đứng dậy, lơ đãng nói: "Người trên giấy chứng nhận kết hôn."
Con ngươi Văn Vũ trừng lớn: "Hắn kết hôn?"
Hơn nửa ngày sau Văn Vũ cũng không lấy lại tinh thần, chờ gã lấy lại tinh thần, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại một mình gã.
Văn Vũ có chút thất hồn lạc phách về đến nhà, lúc ăn cơm cũng rất không tập trung.
"Văn Vũ con làm sao thế, nghiêm túc ăn cơm đi, còn nữa con thi thế nào rồi?"
"Cũng tốt."
"Cũng tốt là thế nào? Cha nói cho con biết, năm nay mà con còn thi không đậu nữa, thì xem cha xử lý con thế nào..."
Văn Vũ nghe đến đau đầu, ném bát đũa trở về phòng của mình.
Ba ngày sau, Văn Vũ nhặt được một cái rương ở cửa ra vào.
Trong rương đặt một chút đồ vật ngổn ngang, trong đó có hai quyển sổ sách.
Gã xem không hiểu, nhưng cha gã trở về trông thấy, sắc mặt liền thay đổi.
"Thứ này con lấy đâu ra?"
"Chính là ở cửa..."
"Ai đưa tới?"
"Con không biết, trông thấy trước cửa nhà chúng ta." Văn Vũ nói: "Đây là thứ gì?"
Cha Văn Vũ tìm được một tờ giấy ở dưới đáy.
—— Văn Thanh và các người không còn quan hệ gì nữa.
Cha Văn Vũ nhíu mày: "Văn Thanh? Con gặp Văn Thanh rồi?"
Văn Vũ: "..."
Văn Vũ ấp úng, dưới sự ép hỏi của ông Văn, cuối cùng nói chuyện ngày đó ra.
"Lần sau còn gặp lại Văn Thanh thì đi vòng qua đi."
"Dựa vào cái gì chứ? Nhà chúng ta nuôi hắn nhiều năm như vậy..."
Ông Văn giận dữ: "Đã nghe thấy chưa!"
Văn Vũ vẫn còn có chút sợ ông Văn, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu: "Nghe thấy rồi."
Ông Văn đốt toàn bộ những thứ kia đi.
Về sau Văn Vũ mới biết được, nếu như những thứ kia được đưa ra ngoài, thì thật sự sẽ xong luôn.
Cũng không biết cô gái kia làm sao tìm được những thứ này trong thời gian ngắn như vậy.
Văn Vũ bị Sơ Tranh giáo huấn như thế, còn có uy hiếp phía sau này, tất nhiên không dám đi tìm Văn Thanh nữa.
-
Văn Thanh cho là Văn Vũ sẽ còn tìm mình, nhưng mãi cho đến khi hắn và Sơ Tranh chuẩn bị trở về huyện thành, Văn Vũ cũng không xuất hiện.
Không những không đợi được Văn Vũ gây phiền toái, ngược lại nghe nói Văn gia xảy ra chuyện rồi.
Có người tố cáo ông Văn, bây giờ ông Văn bị mang đi điều tra, chuyện còn có chút nghiêm trọng.
Sơ Tranh cũng không thêm mắm thêm muối.
Ông Văn thật sự từng tự mình làm.
Cô chỉ làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội thời đại mới mà thôi.
Văn Thanh đã từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ làm ra những chuyện gì đó.
Nhưng hắn không nghĩ tới, có một ngày sẽ có người mang theo gió mát nắng gắt mà đến, xua tan lệ khí khắp người hắn.
"Em thật tốt."
Văn Thanh ôm lấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh bị ôm rất không hiểu thấu, nhưng vẫn điều chỉnh tư thế, để hắn ôm thoải mái hơn một chút: "Em tốt chỗ nào?"
"Em ở bên cạnh anh." Văn Thanh nhỏ giọng nói: "Chính là rất tốt."
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Biết là tốt rồi." Em tin anh cái quỷ.
Văn Thanh nhìn về phía đồng ruộng bên ngoài tàu hỏa, ánh nắng rơi vào trên đôi tay giao nhau của hai người, quang ảnh dao động, năm tháng yên bình tốt đẹp.
"Nếu như anh không thi đậu thì làm sao bây giờ?"
"Em nuôi anh." Thẻ người tốt không nghiêm túc phá sản cho ta, sao có thể là một thẻ người tốt xứng đáng với chức vụ chứ!
"Ừm... Vậy anh không phải là ăn bám sao?"
"Người khác muốn ăn còn không ăn được."