Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1502

Editor: Yuuri: Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nửa tiếng sau.

Sơ Tranh và mấy người Kỷ Hữu Đường chạm mặt.

Mấy người Kỷ Hữu Đường xuống lầu, còn bọn người Sơ Tranh lên lầu, hai bên chạm nhau ở cầu thang.

"Mẹ nó!"

Tiểu mập mạp phát biểu cảm nghĩ trước nhất.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Vân Thu Thủy, thì ra cô ta cũng ở trong tòa nhà này.

Nhậm Xảo và Hà Minh Húc đỡ lấy nhau đi ở phía sau, lúc này chạm mặt với Sơ Tranh, hai người đều co rúm lại.

Biểu cảm của Vân Thu Thủy trong nháy mắt trắng đi vài phần.

Chuyện ở phó bản trước, Vân Thu Thủy chỉ cần nghĩ đến, lửa giận lại bốc lên.

Nhìn thấy tên cô trên Danh Sách Tử Vong, Vân Thu Thủy vẫn hoảng hốt.

Vừa oán giận nhưng cũng sợ.

Nhưng sau khi đi vào cũng không nhìn thấy cô, Vân Thu Thủy lại an ủi mình, chỉ cần mau chóng tìm ra chìa khoá qua ải, là có thể rời khỏi nơi này, có lẽ không cần chạm mặt cô.

Ai biết bây giờ lại gặp nhau như vậy...

Cô ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt Sơ Tranh, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

Cô ta phải nghĩ cách...

Bên kia đại khái chỉ có một mình Kỷ Hữu Đường vui vẻ: "Ây, em gái nhỏ, lại gặp mặt, mấy người chạy gì thế?"

Sơ Tranh mắt lạnh nhìn anh ta, không lên tiếng.

Mẹ ơi nơi này có biến thái!

Hù chết người!

Tiểu mập mạp không lo cho cảm giác của mình nữa: "Zombie, phía dưới đều là zombie!!"

Kỷ Hữu Đường oa một tiếng: "Thật là trùng hợp, phía trên cũng toàn là zombie."

Sơ Tranh: "..."

Trùng hợp cái gì mà trùng hợp!!

"Đi bên này!"

Đầu trọc kéo tiểu mập mạp chạy qua hành lang bên này.

Nếu không chạy lát nữa sẽ cùng zombie tương thân tương ái, anh ta từ chối yêu đương vượt chủng tộc.

Kỷ Hữu Đường nghe nói phía dưới có zombie liền híp mắt lại. Không tiếp tục chạy xuống lầu, mà là chạy theo chân mấy người Sơ Tranh.

Mấy người phía sau, cũng không dám thật sự đi mạo hiểm.

Một đám người cấp tốc tìm tới một căn phòng học.

Không cần ai nói, mọi người chia nhau ra làm việc, chắn cửa, kiểm tra cửa sổ, sau khi xác định an toàn, nín thở nghe tiếng động bên ngoài.

Zombie trên lầu đi xuống và zombie dưới lầu đi lên đụng vào nhau, động tĩnh cũng không nhỏ.

Có thể là do hai nhóm zombie này đụng vào nhau nên bọn họ ngược lại an toàn hơn không ít.

"Một hai ba..."

Trong phòng học yên tĩnh, chợt có tiếng người đếm.

Kỷ Hữu Đường đang đếm đầu người: "... Bảy tám. Tám người, chúng ta có thể góp thành hai bàn mạt chược nha."

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua mấy người trong phòng học.

Tám người...

Trừ ba người đã bị giết kia.

Cũng chỉ còn lại cái tên Tây Mộ kia còn ở bên ngoài.

"Còn bốn người..."

Hà Minh Húc nhỏ giọng nói: "Làm gì còn bốn người, có ba người đã chết."

"Chết rồi?"

"Bọn họ giết." Nhậm Xảo đột nhiên chỉ về phía mấy người Sơ Tranh: "Bọn họ đã giết chết ba người chơi kia."

Đối mặt với việc Nhậm Xảo chỉ tội, Sơ Tranh thản nhiên nhìn cô ta một cái.

Xem ra là đánh quá nhẹ.

"Mấy người không nghe thấy sao? Là cô ta giết ba người chơi kia!"

"Nếu tôi nhớ không lầm, ba người chơi kia muốn cưỡng ép cô." Âm thanh Sơ Tranh lạnh lẽo, không có một chút chập trùng nào: "Tính ra, cô nên cảm ơn tôi."

Biểu cảm của Nhậm Xảo hơi biến đổi, cảm giác trên mặt nóng rát.

Rõ ràng cô ta không bị gì, nhưng lúc này toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.

Nhậm Xảo vốn nghĩ là để những người này biết đám người Sơ Tranh là hung thủ giết người, từ đó xa lánh hoặc là đuổi bọn họ đi.

Nhưng mà phản ứng của những người này khác với những gì Nhậm Xảo nghĩ.

Bọn họ thậm chí còn không có phản ứng gì.

Người chơi lần đầu vào trò chơi đều là người mới, trừ phi là bản thân người chơi có vẫn đề, bằng không thì không ai thật sự trực tiếp ra tay với người chơi.

Nếu nghe thấy ai giết người, tất cả mọi người đều sẽ sợ hãi.

Nhưng mà Nhậm Xảo còn chưa ý thức được, bây giờ những người chơi này, không phải là người mới thỏ trắng cái gì cũng không biết.

Kỷ Hữu Đường xì cười một tiếng: "Đây là trò chơi sinh tử, không phải mình chết thì chính là người khác chết, giết người có gì kỳ quái đâu. Em nói đúng không, em gái nhỏ."

Kỷ Hữu Đường hướng về phía Nhậm Xảo cười đến quỷ dị.

Nhậm Xảo: "..."

"Còn một người chơi ở bên ngoài." Trên lầu và dưới lầu đều là zombie, chuyện này không thích hợp, rõ ràng có người giở trò quỷ. Lê Thiên hỏi người ở chỗ này: "Mấy người đã ai từng gặp chưa?"

Kỷ Hữu Đường nhún vai, biểu thị mình chưa gặp.

"Tây Mộ, người kia là Tây Mộ."

Tiểu mập mạp cố ý nói cho Kỷ Hữu Đường nghe.

Hắn nghe nói hai người này có chút không hợp nhau.

Quả nhiên Kỷ Hữu Đường nghe thấy tên Tây Mộ, nụ cười trên mặt liền biến mất.

"Hắn cũng ở đây?"

Tiểu mập mạp gật đầu như gà con mổ thóc.

Biến thái mau đi tìm biến thái, đừng ở chung với những người chơi bình thường như chúng ta nữa.

Con ngươi Kỷ Hữu Đường nheo lại: " Trên danh sách không có tên hắn..."

Kỷ Hữu Đường kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nghĩ ra.

"Thú vị."

Nụ cười lần nữa hiện lên trên mặt Kỷ Hữu Đường, cười giống một đóa hoa.

Sơ Tranh: "..."

Ta có chút sợ hãi.

Muốn xử lý hắn.

【...】 Tiểu tỷ tỷ cô như vậy làm ta sợ hơn đó, chúng ta là một hệ thống phá sản đứng đắn, không cần làm loại chuyện phát rồ này!

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tây Mộ, cứu vớt thẻ người tốt hắc hóa. 】

Sơ Tranh: "???"

Vương bát đản mi có cần sống chó đến mức đó không?

【...】 Ta không phải!

【 Mời tiểu tỷ tỷ mau chóng đi cứu người thẻ người tốt, bằng không thì hắn sẽ chết, thật sự sẽ chết nha! 】

Có lẽ Vương Giả học được ngữ điệu của Kỷ Hữu Đường, nghe đến tâm phiền ý loạn.

Ta cũng sắp tèo rồi, làm sao có thời giờ quản hắn.

Tự cứu đi.

Thẻ người tốt đã hắc hóa rồi thì phải học được cách tự cứu.

【...】 Ta nghe cô nói hưu nói vượn!

Vương Giả chửi thề xong, lập tức khôi phục chuẩn tắc mỉm cười phục vụ ký chủ: 【 Tiểu tỷ tỷ, lần này cô không đi cứu hắn, thật sự sẽ xảy ra vấn đề đó. 】

Xảy ra vấn đề gì?

【 Rất nghiêm trọng nha. 】

Rất nghiêm trọng?

【 Sẽ kéo ngược lại nha, thẻ người tốt chết, sẽ kéo ngược lại đến thời điểm tiểu tỷ tỷ vừa mới tới thế giới này đó. 】

"..."

Nội tâm dần dần mất đi nụ cười. jpg

Bên ngoài tất cả đều là zombie, mi bảo ta bây giờ đi ra cứu người?

Mi điên à!

【 Tiểu tỷ tỷ, hãy tin tưởng chính mình, cô có thể! 】

Không phải mi cảm thấy phá sản có thể giải quyết tất cả sao? Bây giờ mi phá sản cho ta xem nào?

【...】

Tiểu tỷ tỷ cô cứ ngang với ta như vậy, thú vị lắm sao!!

Tiểu tỷ tỷ sát vách đáng yêu hơn nhiều.

Vì sao nó lại có một tiểu tỷ tỷ như thế này!!

Tức giận!

-

Sơ Tranh cũng rất tức giận, cho nên lúc này xung quanh cô đều không có người dám đứng gần.

Đầu trọc và tiểu mập mạp đều cảm giác được toàn thân Sơ Tranh phát ra sát khí.

Hình như bọn họ không làm gì cả, đây là sao?

Kéo ngược lại!

Kéo ngược lại!

Thẻ người tốt!

Cũng không phải ta giết chết hắn, dựa vào cái gì mà kéo ngược lại!!

【...】

Vương Giả cảm thấy mình không nói lời nào thì tốt hơn.

Sơ Tranh hít sâu vài cái dưới đáy lòng, tẩy não mình sau đó đi về phía cửa.

"Cô muốn làm gì?"

Lê Thiên đứng ở cửa ra vào, thấy Sơ Tranh đi tới, mặt lạnh hỏi.

"Ra ngoài."

"Ra ngoài?"

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua.

Biểu tình kia đại khái là nhìn một tên điên.

Lê Thiên: "Bên ngoài đều là zombie, cô ra ngoài làm gì?"

Sơ Tranh: "Chịu chết."

Lê Thiên: "..."

Đám người: "..."

Sơ Tranh ra hiệu: "Tôi có thể đi ra không?"

Lê Thiên: "..."

Lê Thiên không tránh ra, Vân Thu Thủy cẩn thận di chuyển đến bên cạnh hắn ta, kéo hắn ta một cái, ý tứ chính là đừng có cản.

Cô muốn đi tìm chết, Vân Thu Thủy đương nhiên còn mong ước.

*

Đến! Bỏ phiếu! Bỏ phiếu!! Vé tháng a Vé tháng! Cuối tháng rồi các chị em!!!
Bình Luận (0)
Comment