Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Người chơi "Thích Sơ Tranh" ác ý phá hoại hệ thống, tên đỏ mười ngày. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn nữ sinh tóc ngắn bị mình giết chết, sau vài giây đồng hồ lại sống lại một lần nữa.
"Cô nói sẽ không có hậu quả gì!"
Nữ sinh tóc ngắn: "Đúng vậy mà."
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng đã bị tên đỏ, ngươi còn nói với ta không có hậu quả gì!!
Trong trò chơi người chơi bị tên đỏ rất nguy hiểm!!
Nữ sinh tóc ngắn giải thích: "Chúng tôi chỉ để ngài trở thành người chơi tên đỏ, ngài ở đây sẽ không có bất kỳ tổn thất nào mà."
Bởi vì không có bất kỳ tổn thất nào, cho nên chính là không có hậu quả gì.
Logic max điểm.
Sơ Tranh cảm giác mình bị cái trò chơi khốn nạn này hố.
Cô bình tĩnh hỏi: "Tôi tên đỏ thì có hậu quả gì không?"
Nữ sinh tóc ngắn: "Mỗi người chơi ở phòng nhỏ đều có thể chỉ định ngài làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng người khác, bao gồm cả giặt quần áo, nấu cơm nhưng không giới hạn ở đó nha."
Ngón tay Sơ Tranh gõ gõ trên quầy: "Tôi không làm thì sao."
"Ngài có thể dùng điểm tích lũy để đối phương chủ động từ bỏ."
Sơ Tranh: "..."
Mỉm cười. jpg
Ta hoài nghi đây là gian tế Vương bát đản phái tới.
Sơ Tranh tức giận đến mức lại một lần nữa chém chết nữ sinh tóc ngắn.
【 Người chơi "Thích Sơ Tranh" ác ý phá hoại hệ thống, tên đỏ mười ngày. Tổng cộng: Hai mươi ngày. 】
"Ngài còn muốn chém tôi không?" Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười hỏi: "Tôi có thể để cho ngài chém tới khi nào hết giận thì thôi."
Sơ Tranh: "..."
Các ngươi thật nhân tính hóa!
Những NPC này sẽ giống như trong trò chơi, chết rồi lập tức sống lại, căn bản không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn.
Sơ Tranh được nữ sinh tóc ngắn vui vẻ đưa tiễn "ngài đi thong thả, lần sau lại đến", đi ra khỏi cửa lớn.
Cô mới đi ra, lập tức gặp phải không ít người đứng phía ngoài, đa số là đàn ông.
Ánh mắt những người này nhìn cô, vừa quỷ dị lại vừa không có ý tốt.
——Mỗi người chơi ở phòng nhỏ đều có thể chỉ định ngài làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng người khác, bao gồm cả giặt quần áo, nấu cơm nhưng không giới hạn ở đó nha.
Lời nói của nữ sinh tóc ngắn vang lên bên tai Sơ Tranh.
Chỉ cần không thương tổn đến tính mạng, còn lại đều có thể chỉ định cô làm.
Mà nam nữ hoan ái lại là việc không thương tổn đến tính mạng...
Ánh mắt những gã đàn ông này đã nói rõ hết thảy.
Cái trò chơi nát này đủ âm hiểm!
"Này." Rất nhanh liền có người đi tới: "Cô đi theo tôi."
"Dựa vào cái gì?"
"Bây giờ cô là người chơi tên đỏ, từ chối tôi hậu quả rất nghiêm trọng." Người kia cười âm hiểm.
Sơ Tranh vừa muốn hỏi hậu quả gì, đám người đột nhiên tách ra.
Người bên ngoài lần lượt tránh ra.
Sơ Tranh nghe thấy có người nói: "Tây Mộ tới..."
Thiếu niên đi từ phía ngoài đoàn người tới, hắn cười mà không cười nhìn Sơ Tranh, đứng vững ở trước mặt Sơ Tranh.
Gã đàn ông vừa mới nói chuyện với Sơ Tranh kia, lập tức lùi sang bên cạnh.
"Tây Mộ quen biết cô ta?"
"Không biết..."
"Không phải Tây Mộ thấy cô ta xinh đẹp, cũng muốn làm chút gì đó chứ?"
"Nếu Tây Mộ muốn phụ nữ, thì có rất nhiều người chơi nữ trong phòng nhỏ nguyện ý hiến thân cho hắn."
Người chơi xung quanh thảo luận không ngừng.
Tây Mộ đối với mấy lời này cũng coi như không nghe thấy, hơi nhướn mày: "Cô còn rất lợi hại, trở về đã thành tên đỏ."
"Bình thường." Sơ Tranh rất khiêm nhường.
Tây Mộ bình tĩnh nhìn cô mấy giây, nói: "Đi theo tôi."
"Hả?"
"Bằng không thì cô muốn bọn họ chỉ định cô làm chút gì đó sao?"
Tây Mộ đẩy cửa "ngân hàng" ra đi vào, hắn nghiêng người đứng ở bên trong, dường như đang chờ Sơ Tranh đi vào.
Sơ Tranh quét mắt nhìn người chơi bên ngoài đang nhìn chằm chằm một vòng, lựa chọn đi vào cùng Tây Mộ.
Sợ?
Đương nhiên không sợ.
Cô chỉ chọn thẻ người tốt của cô thôi.
"Ở đây chờ tôi."
Tây Mộ đi về phía quầy hàng bên kia, quá trình đều giống nhau, rất nhanh hắn trở về, tiện tay thả thẻ thông hành ở phòng nhỏ vào trong túi.
Có Tây Mộ dẫn đường, người xung quanh mặc dù vẫn nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không tiến lên tìm phiền toái.
Trên đường Tây Mộ không nói một câu, rất nhanh đã đến nhà hàng mà Sơ Tranh ăn cơm lần trước.
"Hoan nghênh quý khách..."
Thanh niên có kiểu tóc đủ màu ló đầu ra nhìn, thấy người vào, lập tức đi từ phía sau quầy ra.
"Ông chủ, anh về rồi."
Sơ Tranh: "..."
Ông chủ!?
Nhưng ngẫm lại thì Tây Mộ là người chơi già dặn kinh nghiệm có tiếng, có một cửa tiệm cũng không có gì lạ.
Tây Mộ "ừ" một tiếng, đi đến gần cửa sổ ngồi xuống.
Tây Mộ vừa đi, thanh niên mới nhìn thấy Sơ Tranh.
"Em gái nhỏ, cô cũng tới dùng cơm sao?"
Sơ Tranh chỉ Tây Mộ.
Thanh niên: "???"
Sơ Tranh đi qua ngồi xuống, thanh niên giật mình.
Cậu ta nhìn qua phía Tây Mộ bên kia, từ trước đến nay ông chủ đối với cái gì cũng không kiên nhẫn, lúc này thế mà lại không nổi giận.
Kỳ lạ!
Thanh niên thấy Tây Mộ không có phân phó gì khác, gãi đầu lùi về trong quầy —— chơi game.
Trò chơi này rất nhân tính, ở đây có thể dùng điểm đổi di động.
Tất cả mọi thứ ở thế giới thật cũng có thể sử dụng.
Ngay cả phần mềm thông tin cũng có.
Nhưng chỉ có thể dùng để liên hệ với người trong phòng nhỏ, không liên lạc với thế giới thật được.
-
Tây Mộ nhìn cô gái đối diện.
Hai người đều không nói chuyện, giống như đang thi xem ai có kiên nhẫn hơn.
Rốt cuộc Tây Mộ là người hết kiên nhẫn trước, hỏi cô: "Cô rút được cái gì?"
"Người treo ngược." Sơ Tranh không giấu diếm, sau khi trả lời lập tức hỏi một vấn đề: "Không phải anh nói tôi có thể đi theo anh sao?"
Tây Mộ khẽ gật đầu: "Ừ."
Sơ Tranh: "Khi anh chạy sao không gọi tôi?"
Tây Mộ: "Tôi chỉ đồng ý chuyện cô có thể đi theo tôi, chứ không có đáp ứng rằng lúc tôi chạy, sẽ gọi cô."
Sơ Tranh: "..."
Quả nhiên logic max điểm.
Tây Mộ: "Cô biết tác dụng của người treo ngược là gì không?"
Sơ Tranh: "Không biết."
Khóe miệng Tây Mộ hơi run rẩy, dường như đã sớm biết sẽ là đáp án này.
"Có thể lựa chọn hồi sinh một người chơi trong một phó bản."
"Sau khi hồi sinh, còn có thể ra ngoài?"
Lúc này Tây Mộ phá lệ kiên nhẫn phá: "Đúng thế. Chỉ cần có thể qua ải, người đó có thể sống, thẻ bài này không thể sử dụng với chính mình."
Sơ Tranh suy nghĩ một lát: "... Nếu thẻ bài này thăng cấp lên tới vĩnh viễn, thì không phải là mỗi vòng đều có thể hồi sinh một người chơi sao?"
Đây quả thực là BUG!
"Cho nên thẻ bài này rất ít, cô là người thứ ba rút trúng thẻ bài này mà tôi biết." Đối phương làm sao có thể để loại BUG này tồn tại được.
"Vận khí của tôi rất tốt." Vừa mới đến đã rút trúng thẻ bài đạo cụ này.
Tây Mộ không rõ ý vị: "Cô đúng là vận khí rất tốt."
Vòng thứ tư thì gặp phải người chơi tên đỏ... Bây giờ ra ngoài còn có thể làm mình trở thành người chơi tên đỏ, không phải vận khí tốt thì là gì.
"Cô giết Dương Viễn Hàng như thế nào?"
Sơ Tranh mặt không cảm xúc khua tay.
"Cứ như vậy."
Bằng không thì còn có thể giết thế nào.
Muốn giết còn dùng nhiều phương pháp?
Cô không biến thái như vậy...
Tây Mộ hỏi: "Cô dùng phương pháp gì?"
"Anh muốn biết?"
Tây Mộ gật đầu, hắn muốn biết.
Dương Viễn Hàng đồ sát người chơi mười vòng, trên người tên đó sẽ có bao nhiêu thẻ bài đạo cụ?
Tên đó dùng thẻ bài đạo cụ nên có thể chống đỡ được lâu như vậy, biện pháp thông thường căn bản không đối phó được gã.
Sơ Tranh chậm rãi nói: "Tôi không nói cho anh biết."
Tây Mộ: "..."
Sơ Tranh giơ tay gọi thanh niên đến để gọi món ăn.
Bây giờ cô cần phải trấn an dạ dày của cô thật tốt.