Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lữ Nguyên: "..." Không, không nhúc nhích mà.
Sơ Tranh: "..."
Không khí không khỏi yên tĩnh lại.
Ánh mắt ngờ vực của Lữ Nguyên quét tới, nội tâm Sơ Tranh táo bạo, đám các ngươi sao mà lắm chuyện thế hả!
Sơ Tranh lập tức đứng lên, ríu rít quái bên kia đồng thời lui về phía sau một bước, động tác thống nhất, tựa như từng được huấn luyện qua.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, làm bộ muốn đi qua, ríu rít quái đằng sau lập tức quay đầu chạy.
"Anh anh anh!!!"
Còn vừa chạy vừa phẫn nộ "anh" để kháng nghị.
Sơ Tranh bưng thần sắc lạnh lùng, nhìn về phía Lữ Nguyên bị dọa đến run rẩy: "Tin chưa."
Hô hấp của Lữ Nguyên dồn dập, cả người đều đang phát run, thật lâu sau mới nhẹ gật đầu.
"Cho nên..." Sơ Tranh hơi dừng lại: "Anh còn không chạy?"
"A a a a..."
Sắc mặt Lữ Nguyên trắng bệch bò từ dưới đất dậy, lấy tốc độ bắn vọt trăm mét chạy mất.
Sơ Tranh: "..."
Tây Mộ: "..."
Ba mươi giây sau, Lữ Nguyên lại xông trở lại, chỉ vào đằng sau, nói chuyện cũng run rẩy: "Quái... Quái vật!!"
Hiển nhiên ở trong lòng Lữ Nguyên, những quái vật kia lúc này càng đáng sợ hơn.
Lữ Nguyên xoắn ngón tay, vội vã cuống cuồng hỏi: "Đại... Đại lão... cô để cuối cùng rồi hãy giết tôi được không."
Chí ít bây giờ đi cùng đại lão, sẽ không bị quái vật xử lý.
Sơ Tranh có chút mới lạ: "Anh không sợ?"
Ta là người chơi Tử Thần đấy!!
"Quái vật càng đáng sợ hơn." Lữ Nguyên run lẩy bẩy, hiển nhiên có bóng ma tâm lý cực lớn đối với ríu rít quái.
Sơ Tranh: "..."
Ta còn không đáng sợ bằng quái vật?
Là ta không quá hung dữ sao?
Lữ Nguyên nói gì cũng không chịu rời đi, nhất định phải đi theo Sơ Tranh, biểu thị cuối cùng sẽ tặng đầu người.
Có thể sống thêm một giây thì một giây đi.
Sơ Tranh không đồng ý, nhưng cũng không đuổi Lữ Nguyên đi.
Tây Mộ có chút cổ quái nhìn cô.
Lữ Nguyên chấn kinh không nhỏ, lúc này mới phát hiện Tây Mộ, chỉ cảm thấy dáng dấp đối phương thật đẹp, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chờ khi anh ta biết tên Tây Mộ, đã lên phải thuyền giặc không thể xuống, chỉ có thể run rẩy đi theo phía sau.
Có thể sống thêm một giây thì một giây đi!
-
"Đi đến tòa nhà phía trước." Tây Mộ chỉ vào tòa nhà cách đó không xa.
Sơ Tranh không có ý kiến, Lữ Nguyên không dám có ý kiến.
Ba người xuất phát đi về phía cao ốc kia, mới vừa đi tới góc rẽ, thì bên kia bỗng có mấy người xuất hiện.
Đột nhiên đụng vào người, mấy người đối diện giật mình, vũ khí trong tay đã giơ lên.
Sơ Tranh cũng bị hù dọa, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, trấn định tỉnh táo nhìn bọn họ.
Sơ Tranh nhìn thấy Vân Thu Thủy trong đám người...
"Đi mau." Thấy rõ là người chơi, có người trong đó rống một tiếng: "Đằng sau có quái vật đi theo."
Mấy người chơi lập tức chạy về một phương hướng, sau đó rất nhanh sắc mặt bọn họ khó coi lui trở về.
Sột sột soạt soạt...
Tiếng quái vật di động từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến cho người ta tê cả da đầu, tứ chi phát lạnh.
"Đến rồi!"
"Ở bên kia!"
"Bên này cũng có!!"
"Bên trái bên trái!!"
Một đám người muốn chạy theo hướng khác, nhưng mà chỗ bóng tối bốn phương tám hướng, đều là ríu rít quái, bọn họ hoàn toàn bị bao vây ở đây.
Xong...
So với người chơi khẩn trương phẫn nộ bên kia, Sơ Tranh bên này lập tức lộ ra vẻ trấn định hơn rất nhiều, ngay cả Lữ Nguyên cũng tương đối bình tĩnh.
"Không thể chờ nữa, đến khi trời sáng là xong rồi!" Người nói chuyện có thể là người chơi già dặn kinh nghiệm, cũng coi như bình tĩnh phân tích: "Phải lao ra thôi."
Trời sáng những quái vật này sẽ hành động không còn trở ngại gì, bọn họ hoàn toàn chính là điểm tâm của quái vật.
"Làm sao lao ra, chỗ nào cũng có đám quái vật này."
"Mẹ, liều mạng với chúng nó thôi!"
"Tôi không muốn chết ở đây."
Ríu rít quái trong bóng đêm giương nanh múa vuốt, thỉnh thoảng có con to gan, muốn vọt tới phía dưới ánh trăng, cuối cùng lại bị bức ép lui về.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm ánh trăng trên mặt đất, bóng đen đang không ngừng di động về phía trước.
"Ánh trăng đang di động!" Có người la lên một tiếng.
Bọn họ nhìn lên trên trời, ánh trăng treo cao trên màn trời, lúc này tựa như bị người ta kéo xuống đất, ánh nắng xuyên phá bóng tối, chiếu khắp mặt đất.
Nhóm ríu rít quái lập tức sôi trào lên, đợi ánh trăng hoàn toàn biến mất, nhóm ríu rít quái hưng phấn kích động tựa như học sinh tan học phóng tới nhà ăn, vọt về phía đám người.
Lần này bọn họ không động thủ cũng không còn cách nào.
Các loại âm thanh hỗn loạn xen lẫn vào nhau.
Sơ Tranh lui đến biên giới, ríu rít quái không nhìn cô, vọt thẳng đến chỗ mấy người bên kia.
Hiển nhiên có người chú ý tới, ríu rít quái không công kích bọn người Sơ Tranh.
Vòng chiến không ngừng thu nhỏ, bởi vì bên Sơ Tranh không có ríu rít quái công kích, những người kia tự nhiên theo đó mà di động về phía cô, dẫn đến phạm vi hoạt động của Sơ Tranh thu nhỏ.
Không biết Vân Thu Thủy chuyển đến bên cạnh Sơ Tranh từ khi nào, đáy mắt hiện lên mấy tia âm u, thừa dịp hỗn loạn, cô ta vươn tay muốn đẩy Sơ Tranh một cái.
Đằng sau chính là ríu rít quái, cái đẩy này, Sơ Tranh sẽ hoàn toàn ngã vào trong bầy ríu rít quái.
Sơ Tranh trông thấy động tác của Vân Thu Thủy, nhưng cô còn chưa kịp phản kích, thì thân thể đột nhiên lui về phía sau, đụng vào một vòng ôm ấm áp.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn.
"Không cần cảm ơn." Tây Mộ rất phách lối nói.
"..."
Ta cũng không có ý định cảm ơn mi!
Ai cần mi kéo!
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhìn về phía Vân Thu Thủy bên kia.
Phương hướng vừa rồi cô ta đứng rất tốt, trừ Tây Mộ và Sơ Tranh, thì có lẽ không ai trông thấy.
Chó điên lợi hại nha.
Sơ Tranh khẽ chuyển cổ tay đang buông thõng, ngân mang chớp lên, cấp tốc xông vào trong đám người.
"Vân Thu Thủy cô đẩy tôi làm gì!"
"Tôi không có..."
"Đằng sau tôi chính là cô, không phải cô đẩy thì là ai?"
"..."
Ríu rít quái xông lại, cắt ngang đoạn đối thoại của hai người.
Nhưng rất nhanh, trong đám người thỉnh thoảng có người gào thét lên với Vân Thu Thủy, mỗi lần Vân Thu Thủy đứng ở bên cạnh hoặc là đằng sau, thì bọn họ sẽ bị đẩy một chút.
Vân Thu Thủy rất nhanh bị đám người này cô lập ra.
Vân Thu Thủy đần hết cả người, cô ta căn bản không đẩy những người này.
Vân Thu Thủy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh.
Là cô...
Chắc chắn là cô làm ra!
Sơ Tranh bình tĩnh đối đầu với tầm mắt của cô ta.
Nhìn cái gì!
Chính là ta làm ra đấy, ngươi có thể cắn ta chắc.
"Anh!"
Ríu rít quái trông thấy Vân Thu Thủy lạc đàn, lập tức bổ nhào qua phía cô ta, Vân Thu Thủy bị ép thu tầm mắt lại, chuyên tâm đối phó với những quái vật này.
Tây Mộ như có điều suy nghĩ nhìn Sơ Tranh.
Vừa rồi không thấy cô sử dụng đạo cụ...
"A —— "
Có người bị ríu rít quái kéo đi, rất nhanh liền bị mảng lớn ríu rít quái bao phủ, âm thanh im bặt lại, chỉ còn lại tiếng nhấm nuốt.
Đáy lòng của mọi người một mảnh lạnh lẽo.
Còn tiếp tục như thế, bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này.
"Vì sao bọn nó không công kích mấy người!!"
Có người gào thét về phía Sơ Tranh.
Rõ ràng bọn họ đứng ngay trước mặt, nhưng những ríu rít quái này lại lách qua bọn họ.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, rất nhàn nhã trả lời người chơi kia: "Tôi là người chơi Tử Thần."
Đám người: "..."
Người chơi vừa muốn tới gần Sơ Tranh, cấp tốc rút lui, kinh dị lại khiếp sợ nhìn cô.
Người chơi Tử Thần không phải chỉ có một sao?
Vì sao hai người chơi bên cạnh cô cũng có thể không bị công kích?
Chờ chút!
Thiếu niên đứng bên cạnh kia, sao lại giống Tây Mộ thế kia?
Người chơi Tử Thần và tên biến thái Tây Mộ này... Đây là cái tổ hợp biến thái gì, có còn để cho người chơi bình thường sống nữa không.