Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một bên khác của thành thị.
Sơ Tranh quan sát hoàn cảnh xung quanh, vô cùng hoài nghi Kỷ Hữu Đường muốn giết chết bọn họ ở đây.
Sơ Tranh thả chậm hai bước, đi song song với Tây Mộ: "Tại sao anh lại muốn đến đây với hắn?"
"Tại sao cô lại muốn đến đây với hắn?" Ánh mắt Tây Mộ nhìn thẳng về phía trước, có chút không rõ ý vị hỏi lại.
Dưới đáy lòng Sơ Tranh trợn mắt trừng một cái: "Anh muốn đến nên tôi mới đến."
Bằng không thì ta đã sớm xử lý hắn rồi!
"Tôi không đến, thì cô sẽ không đến?"
"Nói nhảm." Anh là thẻ người tốt, anh không đến tôi đến làm gì? Thẻ ở đâu người ở đấy!
Tây Mộ liếc nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Quan hệ của Kỷ Hữu Đường và hắn, không thể nói là hoàn toàn đối địch, bởi vì trước đó bọn họ chỉ động thủ một lần, ai cũng không làm gì được ai.
Có đôi khi cũng sẽ có hợp tác, nhưng bọn họ đều vừa nhìn đã thấy chán ghét nhau.
Anh không thích tôi, tôi cũng chán ghét anh.
Đừng nhìn Kỷ Hữu Đường này mở miệng là một tiếng anh Tây Mộ mà nhầm, không chừng trong lòng đang suy nghĩ làm sao rút gân lột da hắn, ác độc lắm đấy.
Kỷ Hữu Đường ngân nga một giai điệu không biết tên, cà lơ phất phơ đi ở phía trước, thấy hai người đi chậm rãi, lên tiếng thúc giục: "Anh Tây Mộ, em gái nhỏ, hai người đi nhanh chút đi."
"Rốt cuộc cậu phát hiện ra cái gì rồi?" Trong giọng nói của Tây Mộ đều là vẻ không kiên nhẫn.
Kỷ Hữu Đường ngoái đầu cười một tiếng: "Trông thấy là biết rồi. Đúng rồi, mấy người phát hiện ra cái gì rồi?"
Sơ Tranh và Tây Mộ phát hiện mấy cái phòng thí nghiệm ở tòa nhà kia, bên trong phát hiện tiêu bản của những ríu rít quái đó.
Tiêu bản và ríu rít quái bây giờ không có gì khác biệt, rõ ràng sau khi xảy ra chuyện bị bắt lại nghiên cứu.
Ngược lại còn phát hiện mấy bình chất lỏng kỳ quái, phía trên đánh dấu là "thuốc giải", cũng không biết là thuốc giải gì.
Còn tìm được một phần bản đồ, không phải bản đồ thành thị, phía trên đánh dấu một chút con số kỳ kỳ quái quái, lấy được tới tay nhưng hoàn toàn xem không hiểu.
Tây Mộ chọn lấy những chuyện không quá quan trọng qua loa Kỷ Hữu Đường.
Rõ ràng Kỷ Hữu Đường hiểu được, nhưng anh ta cũng không quá so đo, lộ ra bộ dáng đặc biệt dễ nói chuyện.
"A, đến rồi."
Kỷ Hữu Đường chỉ vào tường cao trước mặt.
Tường cao tầm hơn ba thước, đứng ở bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong có gì, cũng không trông thấy thứ như cửa.
Kỷ Hữu Đường đi vòng quanh tường một đoạn, phía trước có một đống tạp vật, vừa vặn đắp dưới tường.
Kỷ Hữu Đường trèo mấy bước leo lên trên, ngồi ở trên vách tường: "Mau lên đây."
Sơ Tranh: "..." Đại lão có thể trèo tường ngay trước mặt các ngươi sao?!
-
"Ầm ầm!"
Tường theo tiếng mà ngã xuống, Sơ Tranh chờ tro bụi tản ra, đút tay trong túi đi vào bên trong.
Kỷ Hữu Đường muốn nói cái gì đó, lời đến khóe miệng, lại nghĩ tới đến cô là người chơi Tử Thần.
Tây Mộ dính ánh sáng của Sơ Tranh, đi theo cô từ khe vào, ngay cả Lữ Nguyên cũng chú ý cẩn thận đi tới.
Kỷ Hữu Đường có chút nghẹn tim...
Giống như khí thế trong nháy mắt thấp đi không ít.
Sau khi đi vào Sơ Tranh liền thấy rõ bố cục bên trong, chính là một mảnh —— đất trống.
Hoang vu.
Vô cùng hoang vu.
"Anh bảo chúng tôi đến nhìn cái này?" Ngữ điệu Sơ Tranh lạnh buốt.
"Đương nhiên... Không phải." Kỷ Hữu Đường nâng nụ cười lên, giống một hướng dẫn viên du lịch dẫn du khách đi ngắm cảnh: "Đi theo tôi."
Kỷ Hữu Đường dẫn bọn họ đi vào giữa mảnh đất trống.
Sơ Tranh từ rất xa trông thấy giữa đất trống có thứ gì leo ra, móng vuốt kia nhìn có vẻ chính là những con ríu rít quái đó.
Tốc độ ríu rít quái leo ra hơi chậm, cái đầu nhìn qua cũng nhỏ hơn bên ngoài không ít.
Đi dạo tại chỗ một hồi, rồi đột nhiên nhìn về phía đám Sơ Tranh bên này.
"Thấy không, con này rất dễ đánh." Kỷ Hữu Đường ở bên cạnh giải thích: "Nếu như tôi đoán không nhầm, thì đây chắc hẳn là hang ổ của những quái vật kia."
Ba tầm mắt sâu kín nhìn về phía Kỷ Hữu Đường.
Mang người xuống hang ổ của quái vật, rắp tâm muốn làm gì?
Kỷ Hữu Đường rất hưng phấn: "Chúng ta đi xuống xem một chút thôi? Nói không chừng có bảo bối gì thì sao."
"..."
Cũng không phải rất muốn đi, ta là người chơi Tử Thần, là quân đội bạn của bọn nó!
Lập trường phải kiên định!
-
Năm phút sau, Sơ Tranh giẫm lên thi thể quân đội bạn, đi theo nơi nó ra xuống dưới.
Đây là một cầu thang hướng xuống, trên bậc thang toàn là chất lỏng kỳ quái sền sệt, trong không khí tản ra mùi khó ngửi.
Sơ Tranh dùng thẻ bài đạo cụ, lúc này tấm thẻ nổi giữa không trung chiếu sáng.
Kỷ Hữu Đường đi đầu tiên, bậc thang rất trơn, anh ta đi hơi khó khăn.
Sơ Tranh ngược lại đi rất ổn định, cô quay đầu nhìn Tây Mộ, người sau cũng không khác gì Kỷ Hữu Đường, nhưng năng lực cân bằng hơi tốt hơn một chút.
Sơ Tranh giơ tay giữ chặt cánh tay hắn.
Đuôi lông mày Tây Mộ khẽ nâng, nhíu mày hỏi: "Làm gì?"
"Đỡ anh."
"Không cần."
Tây Mộ muốn rút tay mình ra, nhưng mà rút hai lần cũng không rút ra được.
"Có cần." Sơ Tranh nói chắc chắn, không cho phép phản bác.
Mẹ nó mi ngã, ta còn không phải đến vớt mi ra trong đống chất lỏng kỳ quái này à?
Tây Mộ: "..."
Có cần hay không, hắn không biết sao?
Tây Mộ vừa muốn nổi giận, Sơ Tranh đột nhiên dùng sức, Tây Mộ đi phía trước, dưới chân bị trượt, ngay sau đó bên hông bỗng xiết chặt.
Sơ Tranh ôm hắn đứng trên bậc thang, thân thể hai người kế sát vào nhau.
Cách vải áo, giống như có thể nghe thấy nhịp tim đối phương.
Tây Mộ cảm nhận được cánh tay vòng qua bên hông hắn, truyền tới nhiệt độ.
Nhiệt độ nóng rực giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, không ngừng truyền đến tứ chi.
Vành tai Tây Mộ dần dần nóng lên, hắn cắn răng thấp giọng quát: "Buông ra!"
"Ồ."
Sơ Tranh buông tay, cũng đẩy hắn một chút.
Tây Mộ không có phòng bị, cả người đều bị đẩy ngã xuống, hắn theo bản năng giữ chặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh thuận thế vớt hắn về: "Anh nắm tôi trước."
Tây Mộ: "!"
Tây Mộ đại khái là muốn bùng nổ, toàn thân trên dưới đều tràn ngập hỏa khí.
Lữ Nguyên đằng sau cũng không dám thở mạnh, tận lực giảm cảm giác về sự tồn tại của mình xuống.
"Anh Tây Mộ, em gái nhỏ, hai người có muốn ôm ôm ấp ấp cũng phải chọn nơi chứ?"
Giọng nói của Kỷ Hữu Đường từ phía dưới truyền đến.
Sắc mặt Tây Mộ có chút khó coi, dùng ánh mắt ra hiệu Sơ Tranh buông mình ra, nhưng Sơ Tranh lại ôm hắn đi xuống dưới.
Đại khái là có Sơ Tranh đỡ, dưới chân Tây Mộ mặc dù vẫn còn hơi trơn trượt, nhưng người lại rất vững vàng.
Tây Mộ cũng có chút tò mò, sao cô ổn định được như thế...
Kỷ Hữu Đường đã đứng ở bậc thang dưới cùng, đang nhìn bọn họ xuống, trong ánh mắt nồng đậm nghiền ngẫm và hứng thú.
Tây Mộ bị anh ta nhìn lại càng thêm táo bạo.
Đi đến bậc thang, hiện ra trước mặt bọn họ chính là bốn lối đi.
Mỗi lối đi đều giống nhau, mặt đất và trên vách tường đều trải rộng dịch nhờn.
Sơ Tranh nhìn về phía Kỷ Hữu Đường: "Đi bên nào?"
Kỷ Hữu Đường nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Em gái nhỏ, tôi lại chưa từng xuống, làm sao tôi biết được."
Sơ Tranh: "..."
Xử lý anh ta đi!
Vì dân trừ hại!
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!
Lữ Nguyên yếu ớt lên tiếng: "Tôi cảm thấy... Tấm bản đồ trước đó có lẽ sẽ hữu dụng, những dấu hiệu này giống như trên đó."
Lữ Nguyên chỉ vào một ký hiệu hơi mờ trên lối đi.
Anh ta nhớ kỹ cái này... Giống như thứ trên tấm bản đồ kia.
"Bản đồ gì?" Kỷ Hữu Đường nghe một chút đã tóm được trọng điểm.
Sơ Tranh và Tây Mộ đồng thời nhìn về phía Lữ Nguyên.
Lữ Nguyên: "..." Anh, anh ta nói sai sao?!
Tây Mộ nhìn về phía Sơ Tranh đang ôm tay mình, hơi trầm mặc, lấy bản đồ từ trong túi ra.