Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1537

Editor: Shu: shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đệ tử Vân Tông chỉ cảm thấy đây là lỗi của Sơ Tranh, bởi vậy đúng lý hợp tình bắt Sơ Tranh giao Tử Khởi Linh Thảo cho hắn ta.

Hắn ta một đường thăm dò qua, không dễ dàng gì mới nghe được chủ sạp này có bán Tử Khởi Linh Thảo.

Thứ đồ chơi này không tính là quý giá, nhưng gần đây không biết xảy ra chuyện gì, mọi người đều không có, hắn ta đã tìm hai ngày rồi.

Cho nên bất luận thế nào, hắn ta nhất định phải lấy đi từ chỗ Sơ Tranh.

Sơ Tranh cũng không biết là do Diệp Lạc tẩy não bọn họ đến lợi hại, hay là mấy đệ tử này không biết cái gì gọi là tôn trọng sư tỷ.

Đông Lẫm tiên tôn quanh năm suốt tháng cũng không lộ diện.

Tuy rằng Sơ Tranh là đồ đệ của Đông Lẫm tiên tôn, nhưng Diệp Lạc cũng là, địa vị của hai người ngang nhau.

Cộng thêm bọn họ theo sau tán tụng Diệp Lạc, lá gan tự nhiên lớn hơn.

"Tiểu sư tỷ, Diệp sư muội đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi còn làm hại Diệp sư muội như thế, lương tâm của ngươi không day dứt sao? Diệp sư muội nàng..."

Sơ Tranh cắt ngang lời hắn ta: "Ngươi muốn?"

Đệ tử Vân Tông gật đầu.

Diệp Lạc bởi vì yêu khí nhập thể, hai ngày nay tâm thần đều không rõ.

Tử Khởi Linh Thảo là dược thảo chủ yếu để chế Ngưng Thần đan.

Ngưng Thần đan của Tông Môn đều hết rồi, cho nên hắn ta mới xuống núi tìm Tử Khởi Linh Thảo.

Sơ Tranh mở cái túi kia ra, cô lật lật, động tác hơi ngừng lại.

Thật lâu sau cô ngẩng đầu nhìn đệ tử kia, trấn định đưa túi qua: "Lấy ra."

Đệ tử Vân Tông: "..."

Đệ tử Vân Tông rất nhanh lựa thảo dược bị nhào trộn từ bên trong ra.

"Tiểu sư tỷ, ngươi..."

Sơ Tranh một tay cướp thảo dược trong tay hắn ta về, dưới ánh mắt kinh ngạc của tên đệ tử Vân Tông kia, trực tiếp nghiền thành bụi phấn.

Bột phấn chậm rãi rơi xuống, bị gió thổi một cái, không còn thấy gì nữa.

Sơ Tranh phủi tay, điềm nhiên như không hỏi tên đệ tử kia: "Còn việc gì không?"

Đệ tử Vân Tông: "???"

Sắc mặt Đệ tử Vân Tông đột nhiên đỏ lên.

"Tiểu sư tỷ, sao ngươi lại như vậy!"

Sơ Tranh: " Đồ ta mua, ta muốn làm thế nào thì làm thế ấy, ngươi quản được chắc?"

"Ngươi..."

Sơ Tranh bỏ lại tên đệ tử Vân Tông đang tức giận đến giơ chân, nghênh ngang rời đi.

Hoàn thành nhiệm vụ của Vương bát đản, Sơ Tranh tranh thủ thời gian trở về tông môn.

Lát nữa trông thấy cái gì không nên thấy, không phải Vương bát đản sẽ xuống tay sao?

Bây giờ không chạy thì đợi đến khi nào!

Thôn trấn cách tông môn không xa, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy đệ tử tông môn.

"Tiểu sư tỷ."

"Tiểu sư tỷ..."

Mấy đệ tử tông môn đi ngang qua đứng ở ven đường chờ Sơ Tranh đi qua.

Đợi cô đi được một khoảng, mới có người lên tiếng: "Trước đó nghe nói là tiểu sư tỷ hại Diệp sư muội thành bộ dáng kia đấy."

"Ta cũng nghe nói, Diệp sư muội thật đáng thương."

"Sao Diệp sư muội lại gặp phải một sư tỷ như vậy... Trước kia tiểu sư tỷ cũng rất đáng yêu nha."

"Đúng vậy, không biết tại sao lại biến thành như bây giờ, kiêu ngạo ương ngạnh..."

"Suỵt suỵt suỵt, đi mau, tiểu sư tỷ nhìn chúng ta đấy."

Sơ Tranh đứng trên đường nhỏ, đang nhìn qua phía bọn họ.

Mấy đệ tử nháy mắt câm miệng, cúi đầu rời đi.

Sơ Tranh cũng không phải lần đầu nghe thấy lời bàn tán như vậy.

Dù sao so với Diệp sư muội vạn người mê của bọn họ, bây giờ cô là vị sư tỷ ác độc.

Diệp Lạc có siêu năng lực đúng không.

Sơ Tranh vừa suy nghĩ vừa đi về.

"Cứu mạng... Cứu mạng!!"

Tiếng kêu cứu từ xa truyền đến.

Sơ Tranh nhìn sơn môn cách đó không xa, quyến định không đếm xỉa đến âm thanh này, xem như mình nghe nhầm.

Không nghe thấy, không nghe thấy, ta không nghe thấy.

"Cứu mạng... Cứu..."

Sơ Tranh đá một cước vào cục đá trên đường, xoay người bước về nơi âm thanh phát ra.

Thật phiền phức.

-

Sơ Tranh đang nghĩ xem là tên nào không có mắt, dám ở ranh giới tông môn hành hung.

Đợi cô nhìn thấy tên hành hung, tâm tình rất phức tạp.

Nơi cách Sơ Tranh không đến năm thước, Yêu Linh mọc ra sừng thú, đang vây quanh trêu đùa một nữ tử.

Nử tử kia bị dọa đến hoa dung thất sắc, muốn chạy, nhưng mặc kệ nàng ta chạy về bên nào, Yêu Linh cũng có thể cực nhanh ngăn chặn nàng ta.

Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng: "Ngươi đang làm gì thế."

Yêu Linh nghe thấy âm thanh, đôt quay nhiên đầu nhìn qua: "Sao lại là ngươi!"

Sơ Tranh: "..."

Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi?

Bộ dáng của ngươi cũng không đẹp đẽ gì.

Nữ tử thấy lực chú ý của Yêu Linh bị Sơ Tranh hấp dẫn, lập tức chạy về phía cô.

Sơ Tranh cho rằng nàng ta muốn trốn đi, ai biết được nữ tử kia chạy qua, đẩy Sơ Tranh qua phía Yêu Linh bên kia, rồi trực tiếp chạy luôn.

Ta... X bố khỉ nhà nó!

Làm người tốt ông nội ngươi!

Sơ Tranh liếc Yêu Linh một cái, ánh mắt hơi chuyển: "Đuổi theo ả."

Yêu Linh ơ" một tiếng: "Ngươi không phải đến để ngăn cản ta sao?"

Sơ Tranh: "Ta thay đổi chủ ý."

"..." Nhân loại thật giỏi thay đổi.

Yêu Linh nhìn qua phương hướng nữ tử vừa rồi chạy trốn, đã sớm không còn thấy bóng người nữa rồi.

Yêu Linh ỉu xìu nói: "Không đuổi, ta đói."

"..."

Bản năng của thân là Yêu Linh đâu?

Ngươi không đuổi theo thì sao có đồ ăn?

Không có đồ ăn ngươi thì sao không đói bụng!

Nói gì Yêu Linh cũng không chịu đi, còn đánh chủ ý lên người Sơ Tranh.

Lý do còn rất chính đáng, nói cái gì mà do cô thả đồ ăn của nó đi, cho nên muốn cô bồi thường.

"Cho ta hít một ngụm, một ngụm là đủ rồi." Yêu Linh đi theo bên cạnh Sơ Tranh, một hồi bay bên trái, một hồi bay bên phải.

Lần trước Sơ Tranh giáo huấn nó nó còn nhớ rõ, cho nên nó không dám ương ngạnh.

"Câm miệng."

"Ngươi làm đồ ăn của ta chạy mất, chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta sao? Chỉ cần cho ta hít một ngụm!" Yêu Linh dựa vào lý lẽ biện luận.

Sơ Tranh giơ tay, có lẽ Yêu Linh nghĩ đến thể nghiệm trước đó, "vèo" một tiếng rụt đến sau lưng Sơ Tranh.

"Ngươi đánh không trúng, đánh không trúng, đánh không trúng!"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh cũng phát hiện con Yêu Linh này có chút kỳ quái, theo lý thuyết Yêu Linh như nó, tiến vào tông môn sẽ bị bài xích, hoặc là xuất hiện phản ứng gì đó.

Nhưng con hàng này bay tới bay lui bên cạnh cô như ong mật, có chỗ nào giống như có vấn đề đâu.

Con Yêu Linh này cũng là do hai con Yêu Linh tập kích cô nói cho cô biết, ở gần đó có một con Yêu Linh rất lợi hại.

Kỳ thật Sơ Tranh cũng chưa hề động vũ lực gì, chỉ nói nó đi xử một người, nó liền hấp tấp đi theo cô rồi.

Sơ Tranh cân nhắc rồi một lát, cuối cùng cho ra kết luận: Có thể là sừng dài tương đối lợi hại đi.

"Tông môn các ngươi ít người như vậy à?" Yêu Linh ghé vào vai Sơ Tranh, lấm la lấm lét nhìn: "Thế này còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng."

Sơ Tranh giật giây nó: "Ngươi ăn một tên đi."

"..."

Yêu Linh không hé răng nữa.

Yêu Linh lui vào núp trong tóc Sơ Tranh, chỉ lộ ra hai cái sừng thú.

"Ngươi xác định không chạy?"

"Vì sao ta phải chạy?"

"Cao thủ trong tông môn ở khắp nơi, phát hiện ngươi là chuyện sớm muộn thôi."

"Ngươi bảo vệ ta nha." Yêu Linh cực đúng lý hợp tình: "Nếu ngươi không bảo vệ ta, ta sẽ nói cho bọn họ biết, là ngươi bảo ta đi hại nữ nhân kia."

Mi tâm Sơ Tranh nhảy dựng.

Hay cho một con chó điên nhà mi!

Uy hiếp đến trên đầu ta rồi.

"Ngươi là một con Yêu Linh, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ tin lời ngươi nói?"

"Tin hay không không sao cả nha, dù sao có người cảm thấy do ngươi làm là đủ rồi." Yêu Linh cười hì hì hai tiếng: "Ta thấy trong tông môn, người khó chịu với ngươi rất nhiều đó."

Sơ Tranh: "..."

Ngọc phiến của nguyên chủ ở đâu rồi?

Trước tiên giết chết nó đã rồi nói.
Bình Luận (0)
Comment