Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trăng sáng nhô cao, trong sương mù, núi non chập chùng đang nhanh chóng lui về phía sau.
Sơ Tranh ngồi giữa chuôi kiếm rộng rãi, hơi ngửa đầu nhìn nam nhân đứng chắp tay phía trước, ánh mắt trầm lãnh như băng.
Cô không quá kiên nhẫn hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Đêm hôm khuya khoắt bảo cô ra ngoài, chính là để cô cảm nhận cảm giác bay sao?
Đông Lẫm: "Sắp đến rồi."
Đông Lẫm nghe thấy động tĩnh người đằng sau đứng dậy.
Sơ Tranh đi đến đằng sau Đông Lẫm, mũi chân điểm chuôi kiếm, muốn đạp hắn xuống dưới để xả giận.
Thẻ người tốt của mi, nhịn một chút đi.
Không thể vọng động như vậy.
Lỡ như ngã không chết, hắn sẽ còn cảm thấy mình là người tốt sao? Sẽ không!
Cho nên phải tỉnh táo.
Thẻ người tốt.
Của ta.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, ngồi xuống lại.
Mặc dù Đông Lẫm không thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được động tác của Sơ Tranh.
Không rõ cô đứng lên rồi lại ngồi trở lại là muốn làm gì, bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ, Đông Lẫm cũng không lên tiếng nữa.
Ước chừng một canh giờ sau, Đông Lẫm điều khiển kiếm rơi xuống một ngọn núi.
Dã ngoại hoang vu, rất thích hợp để giết người chôn xác nha.
Không phải con hàng này không muốn nhận nợ, nên bắt cô đến đây chôn chứ?
"Đi theo ta."
Núi rừng tươi tốt, Đông Lẫm đi rất nhanh, hắn cho là Sơ Tranh sẽ không theo kịp, nhưng mỗi lần hắn dừng lại đều phát hiện Sơ Tranh đang không gần không xa đi theo hắn.
Đi được thời gian ước chừng một nén hương, hắn ngừng lại trước một hang núi.
Sơ Tranh: "..."
Hắn quả nhiên là muốn diệt khẩu!
Đông Lẫm nghiêng người nhìn về phía cô, ngữ điệu rất nhạt: "Trong này có một thanh Linh Khí, ngươi đi lấy đi."
Sơ Tranh: "..."
Gạt ta đi lấy Linh Khí, để thứ thủ hộ Linh Khí xử lý ta sao? Mượn đao giết người à!!
"Ta không đi thì sao?"
Đông Lẫm giống như không hiểu: "Vì sao không đi?"
"..."
Ta hoài nghi ngươi muốn hại chết ta.
Dường như Đông Lẫm nghĩ đến cái gì đó, giọng nói thanh lãnh hơi hạ thấp: "Yên tâm, mãnh thú thủ hộ Linh Khí bên trong ta đã giải quyết xong."
Sơ Tranh: "..." Tiểu lừa đảo, một chữ ta cũng không tin.
Sơ Tranh dừng lại trên suy nghĩ đập chết thẻ người tốt rồi chạy trốn một hồi, cố gắng ép suy nghĩ kia về, nói: "Ngươi đi vào chung với ta."
Đông Lẫm trầm mặc một hồi, dùng dư quang nhìn lướt qua tiểu cô nương đứng ở đối diện.
Ánh trăng vụn vặt pha tạp giữa tán cây rơi xuống, nổi bật lên thân ảnh nhỏ xinh của cô, bụi cây sau lưng cũng lộ ra vẻ dữ tợn kinh khủng.
Trong đầu Đông Lẫm bỗng dưng hiện lên mấy hình ảnh.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, như thăm dò hỏi: "Sợ hãi sao?"
Tiểu nhân dưới đáy lòng Sơ Tranh giống như bị người đạp trúng đuôi, táo bạo bắt đầu spam.
Ta sẽ biết sợ?
Thân là con gái, sao có thể sợ hãi.
Sơ Tranh nghiêm mặt, dữ dằn nói: "Ngươi có vào không? Không vào ta về."
Đông Lẫm suy nghĩ một chút, hơi hít sâu một hơi, xuất ra kiên nhẫn trước nay chưa từng có: "Vậy ngươi theo sát ta."
Đông Lẫm nắm chặt cánh tay rũ xuống trong tay áo, chuyện này là chính hắn phạm sai lầm.
Sơ Tranh ra hiệu hắn đi trước, Đông Lẫm thu lại tâm tình, xoay người đi vào cửa hang.
Cửa hang nhỏ hẹp, bên trong là đường hành lang rất dài, Sơ Tranh cảm giác như đang đi xuống.
Trong tay Đông Lẫm có thứ gì đó chiếu sáng, cái bóng của hai người hắt lên bên cạnh, kéo thành hình dáng kỳ quái.
Bên trong đường hành lang rất yên tĩnh, trừ tiếng bước chân của nhau, thì không còn âm thanh gì khác.
Ánh mắt Sơ Tranh thỉnh thoảng bay đến trên người Đông Lẫm, một hồi lâu sau, đầu ngón tay cô chế trụ cổ tay mình, nhẹ nhàng đè lại.
Đường hành lang dần dần có ánh sáng.
Sơ Tranh đi theo Đông Lẫm bước ra khỏi đường hành lang, không gian trong nháy mắt lớn hơn, hơi nóng cũng đánh tới.
Cảm giác kia tựa như đang ở nhiệt độ bình thường, đột nhiên bước vào trong núi lửa vậy.
Thẻ người tốt đây là muốn nóng chết ta à!
Lúc này bọn họ đang đứng trên một khối đá lồi ra, phía trước trống không, phía dưới là dung nham lăn lộn, thỉnh thoảng còn có ngọn lửa phun lên.
Ở chính giữa dung nham có một tảng đá, phía trên là một thanh kiếm dựng đứng.
Tiếng dung nham lăn lộn lăn qua lên tai, giống như có thể cảm thụ được nhiệt độ nóng hổi.
Đông Lẫm đứng ở biên giới, ánh lửa thỉnh thoảng bay lên, cùng với thân bạch y trắng muốt của hắn hình thành đối lập rõ ràng,... Càng thêm đẹp mắt.
Mẹ nó.
Sơ Tranh quay đầu ra không nhìn hắn, đầu ngón tay càng dùng sức chụp lấy cổ tay mình.
Đông Lẫm xoay đầu lại, giọng nói lạnh lùng chen lẫn nhiệt độ nóng bỏng mà đến: "Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, nhất định phải tự ngươi xuống dưới lấy."
Sơ Tranh liếc nhìn xuống phía dưới một cái: "Ngươi bảo ta tự đi?"
"Ừ. Thanh Linh Khí này chỉ có thể tự mình lấy." Đông Lẫm hơi chần chờ, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Ta không giúp được ngươi."
Sơ Tranh nói: "Vậy ta từ bỏ."
Cô lại không cần thứ đồ chơi này, lấy làm gì?
Làm vật trang trí sao?
"..."
"Đừng càn quấy." Giọng nói của Đông Lẫm lạnh đi hai phần, có lẽ cảm thấy mình quá hung, lại hạ thấp thanh âm: "Ngươi đừng sợ, ta ở phía trên trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện."
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại bổ cho ta một đao.
Ta mẹ nó không phải kéo ngược lại sao?!
"Lấy thực lực của ngươi, có thể ứng phó." Không biết Đông Lẫm lấy đâu ra tín nhiệm: "Đi đi."
Sơ Tranh: "Sư tôn, ngươi nhớ rõ chuyện ngày đó?"
Đông Lẫm giật mình trong lòng.
Hắn không nhớ rõ...
Nhưng hắn nhìn thấy.
Đông Lẫm dịch ánh mắt tránh khỏi mắt Sơ Tranh, thanh âm trầm thấp: "Không nhớ rõ."
"Ồ."
Xem ra cần phải nghĩ biện pháp để hắn nhớ kỹ.
Sơ Tranh bỗng nhiên nhảy lên phía trước, rồi thân thể đột nhiên rơi xuống.
Động tác của cô quá đột ngột, Đông Lẫm giật mình, đi theo về phía trước hai bước, đáy lòng phun lên từng tia khẩn trương.
Sơ Tranh nhẹ nhàng vọt trên không trung hai lần, tránh đi ánh lửa phun ra, vững vàng rơi ở chính giữa phía trên nham thạch.
Cô giơ tay nắm chặt chuôi kiếm.
... Nóng nóng nóng!!!!
Bên tai Sơ Tranh phảng phất có âm thanh xì xì như đang nướng thịt, cô cắn chặt răng mới không mất đi dáng vẻ mà hất ra.
Sơ Tranh nhanh chóng rút kiếm.
Nhưng mà kiếm nhìn như tùy tiện cắm ở đây, lại không nhúc nhích tí nào.
Sớm biết là không dễ lấy như thế mà.
Sơ Tranh lập tức điều động lực lượng trong cơ thể, tụ lại trong lòng bàn tay, rồi rót vào trong kiếm.
Thân kiếm dần dần có quang hoa lưu chuyển, dung nham lăn lộn sôi trào lên.
Sơ Tranh cảm giác thanh kiếm này đang bài xích mình, không phải bài xích bình thường, mà mang theo sát ý...
Cô rót lực lượng vào thân kiếm, đột nhiên bị phản phệ về.
Thân thể Sơ Tranh bị bắn ra, ngân mang hiện lên, Sơ Tranh lật trên không trung một vòng, giẫm lên ngân mang, nhảy lên tảng đá lồi ra ở một bên khác.
Cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, máu thịt be bét.
Đông Lẫm từ bên kia tới, rơi xuống bên cạnh Sơ Tranh: "Ngươi sao rồi?"
Sơ Tranh nắm tay lại, để ở bên người: "Không sao."
Cô vừa mở miệng, trong cổ họng chợt ngai ngái một trận, Sơ Tranh lui về phía sau một bước, ngăn chặn ngụm máu tanh kia.
"Yêu khí?" Đông Lẫm dùng một nắm chặt cánh tay Sơ Tranh: "Trên người ngươi tại sao có thể có yêu khí?"
Yêu khí?
A, đúng rồi, quên mất chuyện này.
Cô là yêu mà.
Khó trách vừa rồi thanh kiếm kia bài xích cô như vậy, còn mang theo sát ý ngút trời, thứ đó là cho con người dùng mà.
Sơ Tranh bất mãn quát một tiếng: "Buông ra." Mẹ nó, đau quá!
Có lẽ là thần sắc Sơ Tranh quá lạnh lẽo, ngón tay Đông Lẫm buông lỏng.
"Trên người ngươi tại sao có thể có yêu khí?" Đông Lẫm hạ thấp thanh âm, hỏi lại một lần.
"Ta là yêu." Mặt mày Sơ Tranh rũ xuống, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt, không chút chập trùng mà nói: "Đương nhiên là có yêu khí."
Đông Lẫm: "..."
Đáy mắt Đông Lẫm hiện lên một tia khiếp sợ.
Sơ Tranh ngước mắt, trong mắt phản chiếu dung nham lăn lộn phía dưới, náo nhiệt một mảnh, nhưng bên trong lại giống như ngưng kết băng sương: "Sư tôn, ngươi muốn giết ta sao?"
"Ta... Không biết." Biểu cảm của Đông Lẫm hơi cứng ngắc.
Hắn chỉ muốn cho cô một thanh vũ khí...
Ai biết cô lại là yêu?
Sao cô lại là yêu được!?
***
Hôm nay đăng 5 chương, khuya rồi, 晚安~