*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Sơ Tranh nhìn Âu Dương chưởng môn tắt thở, lần này là Bích Huyết quả cũng không cứu về được.
Sơ Tranh nhìn Đông Lẫm một chút: "Ngươi lừa hắn làm gì?"
"Để hắn đi thanh thản hơn, không tốt sao?" Giọng điệu Đông Lẫm thản nhiên: "Vì sao còn muốn vào lúc hắn sắp chết, để hắn ôm oán hận phẫn nộ mà đi?"
Sơ Tranh không nói.
Làm người không có chút thành thật nào.
-
Cái phong ấn này bị người động chạm, tạm thời Đông Lẫm không dám vọng động, hắn liên hệ với mấy người tông chủ, hỏi tình huống bên ngoài.
Mấy người tông chủ đã tạm thời ổn định lại, chỉ cần phong ấn không có vấn đề, bên kia tạm thời sẽ không có vấn đề.
Đông Lẫm nhìn về phía tế đàn, lâm vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, Đông Lẫm quay đầu: "Ngươi lui đi ra bên ngoài, không nên tới gần nơi này."
Sơ Tranh hoài nghi: "Ngươi có thể làm sao?"
Đông Lẫm: "???"
Hắn thành danh nhiều năm, câu nghe được nhiều nhất là "Đông Lẫm tiên tôn nhất định không có vấn đề" "có Đông Lẫm tiên tôn ở đây sẽ không xảy ra chuyện".
Bọn họ ký thác hết hi vọng lên người hắn, cảm thấy hắn không gì làm không được, có thể cứu vớt hết thảy, có bao giờ nghe thấy lời nói như vậy đâu
Nhưng hắn không cảm thấy bị nghi ngờ, ngược lại đáy lòng có một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như... Cảm giác được người ta quan tâm.
Hắn giơ tay sờ tóc Sơ Tranh: "Không cần lo lắng, ra ngoài đi."
Ai lo lắng cho ngươi!
Ta là sợ ngươi xảy ra chuyện, ta còn phải chạy qua cứu giúp ngươi.
Thẻ người tốt là thẻ thành thục, ta phải tin tưởng hắn.
Ừm.
Sơ Tranh quay người rời đi, đi hai bước, lại quay về, dưới tầm mắt nghi hoặc của Đông Lẫm, giơ tay cầm chặt cổ tay hắn.
Không đợi Đông Lẫm phản ứng, Sơ Tranh liền buông hắn ra, trực tiếp đi ra ngoài.
-
"Hì hì hì, có phải ngươi thích sư tôn ngươi không?"
Yêu Linh xông ra ngay khi Sơ Tranh ra ngoài, cười đùa bay vòng quanh Sơ Tranh.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dựa vào bên cạnh, ngữ điệu bình tĩnh tự nhiên: "Đúng thì sao."
Yêu Linh ngừng trên không trung.
Một giây sau Yêu Linh bát quái lại gần: "Hắn thích ngươi sao?"
"Ta làm sao biết, ngươi hỏi hắn đi." Thẻ người tốt không thích ta thì còn có thể thích ai? Chỉ có thể thích ta! Nhất định phải thích ta!
Yêu Linh đương nhiên không có khả năng đến hỏi Đông Lẫm.
Nó cũng không dám hiện ra trước mặt Đông Lẫm.
Yêu Linh bay một hồi, có lẽ cảm thấy bay đến phát chán: "Hì hì ha ha, chúng ta đi bắt người kia đi."
Vừa rồi chắc chắn Yêu Linh này trốn ở đâu đó trộm nghe bọn họ nói chuyện, cho nên Sơ Tranh cũng không có gì ngoài ý muốn, hỏi nó: "Ngươi biết gã ở đâu?"
"Đương nhiên biết." Yêu Linh kiêu ngạo vẫy vẫy đuôi: "Ta có thể dẫn ngươi đi, nhưng mà... Nếu như bắt được, ngươi phải bắt hắn cho ta ăn."
Ăn xong cái này, sừng của nó chắc chắn có thể dài thêm một chút.
Sơ Tranh cân nhắc lại, đồng ý với yêu cầu xin gia nhập tổ đội của Yêu Linh, cùng nó đi bắt con BOSS phía sau màn này.
Cho dù nhiều kịch bản đến mấy, cạo chết BOSS phía sau màn không phải đều xong hết rồi sao?
Chủ nghĩa xã hội dạy bảo chúng ta, ngăn chặn phiền phức phải bắt đầu từ căn nguyên.
Thế là hai người... Không đúng, một Yêu một Yêu Linh, hấp tấp đi tìm hắc thủ phía sau màn này.
Địa cung rất lớn, còn chia hai tầng trên dưới, bố cục nhìn qua cũng không có gì khác biệt.
Nhưng đi nửa ngày, cũng không nhìn thấy một bóng người.
Sơ Tranh dừng lại: "Ngươi xác định ngươi biết gã ở đâu?"
Con chó điên này không lừa gạt ta đấy chứ?
"Ta đương nhiên biết!" Yêu Linh bất mãn vẫy vẫy đuôi: "Ngươi đừng quấy rầy ta, hại ta phân tâm."
Sơ Tranh: "..."
Yêu Linh đi dạo tại chỗ một lát: "Hì hì ha ha, bắt được ngươi rồi."
Yêu Linh ngoắc ngoắc cái đuôi với Sơ Tranh, ra hiệu cô đuổi theo.
Yêu Linh dẫn Sơ Tranh đi bảy lần quẹo tám lần rẽ, Sơ Tranh còn phải chịu trách nhiệm tìm cơ quan mở cửa, những cơ quan ẩn nấp này, nếu không phải Yêu Linh nói nhất định có, thì Sơ Tranh cũng sẽ không phát hiện ra có cơ quan.
"Ở ngay phía trước."
Yêu Linh nói xong cũng co lại đằng sau Sơ Tranh.
"Không phải ngươi rất lợi hại sao, trốn cái gì?" Lên đi! Xông lên đi! Không phải ngươi ba hoa khoác lác nói mình lợi hãi cỡ nào sao?! Bây giờ sợ cái gì!
"..."
Yêu Linh chỉ lộ ra cái sừng thú, giọng nói có chút giả dối: "Ngươi lên trước, ta tùy thời chuẩn bị cứu ngươi."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, có một người bọc lấy áo bào đen ngồi dưới đất.
Trên mặt đất vẽ đồ kỳ quái án, người áo đen đang nói lẩm bẩm.
Sơ Tranh tiện tay chọn lấy một thanh kiếm, đi từ chỗ tối ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, người mặc áo bào đen im bặt lại, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén bắn tới.
Gã đội mũ trùm, lúc này chỉ lộ ra một đôi mắt âm u, nhìn vào làm người ta rất không thoải mái.
Người áo đen khàn giọng nói: "Ngươi là người phương nào?"
Đáy lòng người áo đen cũng rất kinh ngạc.
Người này lặng yên không tiếng động xuất hiện ở đây, đến một chút động tĩnh gã cũng không nghe thấy.
Sao cô có thể tìm được nơi này...
Kiếm trong tay Sơ Tranh vẽ ra một vết tích trên mặt đất: "Người tiễn ngươi lên đường."
Yêu Linh ló ra cái đầu: "Muốn sống, đừng giết chết, chết không thể ăn."
Sơ Tranh: "..."
Người áo đen: "..."
Ngươi mẹ nó gọi món ăn à!
Người áo đen ngồi không nhúc nhích, ánh mắt Sơ Tranh đảo qua đồ án trên đất, suy đoán xem gã có thể rời đi hay không.
Sơ Tranh cũng không nói nhảm, kiếm trong tay giương lên, vung về phía người áo đen.
Người áo đen xoay người mà lên, ứng phó với kiếm của Sơ Tranh.
Người áo đen công kích mặc dù sắc bén, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể ứng phó.
Chí ít Sơ Tranh cảm thấy không khoa trương như Âu Dương chưởng môn nói...
Nếu như tên này mà lợi hại, thì hai chữ lợi hại sẽ khóc mất.
Đương nhiên, cũng có thể gã bị cái gì đó kiềm chế.
Từ khi vừa bắt đầu đến bây giờ, vị trí gã di động, không vượt qua nửa mét, vẫn luôn ở vị trí trung tâm của đồ án kia.
Không thể rời khỏi đồ án kia sao?
Ánh mắt Sơ Tranh lóe lên, lập tức ném ngân tuyến ra, quấn lấy mắt cá chân người áo đen, thân thể cô nhảy lên phía sau.
Ngân tuyến kéo căng, người áo đen bị kéo lảo đảo một cái, chân đã rời khỏi phạm vi đồ án kia.
Mẹ!
Người này mẹ nó từ đâu xuất hiện.
Người áo đen hơi nhún chân, túm mình về, ánh mắt đảo qua dưới chân, không nhìn thấy thứ gì.
Gã còn chưa thở phào, thân thể đột nhiên siết chặt, tiếp đó cả người bỗng nhào về phía trước.
Mặt người áo đen hướng xuống, ngã xuống đất.
Khoảng chừng ba giây sau, gã cũng không kịp phản ứng.
Sao gã lại đổ xuống rồi?
Còn không động được...
Trên thân giống như bị dây thừng vô hình trói buộc, càng giãy dụa càng chặt, mặt nạ cũng rơi xuống giữa lúc giãy dụa.
Dưới mặt nạ là một gương mặt không quá thu hút.
"Hì hì ha ha..."
Yêu Linh thấy người áo đen bị trói lại, lập tức chạy từ chỗ tối ra ngoài, một bộ dáng "ta muốn ăn".
"Phốc..."
Sơ Tranh đứng ngay trước mặt người áo đen, một ngụm máu này của gã, nếu không phải Sơ Tranh tránh nhanh, thì xém chút phun lên người Sơ Tranh rồi.
Ta còn chưa làm gì ngươi, sao lại thổ huyết rồi!?
Lúc này người áo đen đã rời khỏi phạm vi giữa đồ án kia, lực lượng phản phệ của trận pháp đang mạnh mẽ đâm vào thân thể.
Máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng, thẩm thấu trượt xuống mặt nạ màu đen.
"Yêu Linh..."
Người áo đen gạt ra hai chữ từ trong hàm răng.
Ánh mắt gã đột nhiên nhìn về phía Sơ Tranh: "Ngươi là Yêu tộc!"
Sơ Tranh: "Ngươi lại biết rồi."
Yêu Linh tuyệt đối sẽ không ở cùng người.
Nhưng mà yêu này... Tại sao trên thân lại không có yêu khí?
***
Tuần sau tui thi học kỳ rồi, thi xong sẽ bắt đầu kỳ thực tập cuối cùng của quãng đời sinh viên ಥ‿ಥMai lại đi thi tin học văn phòng, nghĩ nghĩ rồi bàng hoàng nhận ra hôm nay là ngày thảnh thơi cuối cùng ʘᴗʘỦa, gì nhanh zịʘᗩʘ, bắt đầu từ tuần sau quãng thời gian sẽ siêu eo hẹp, vì tui còn tính đi học thêm tiếng anh nữa, thực tập full tuần + học thêm 4 buổi tối, thời gian còn lại thật sự không nhiều. Cho nên có gì thiếu sót xin hãy bỏ qua, tui sẽ cố dốc toàn lực (╥╯θ╰╥)