Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh chen vào trong đám người, An Tịch bị người nắm cổ áo, vung quyền đánh tới.
Sơ Tranh muốn đi qua, An Tịch đột nhiên quơ lấy bình rượu bên cạnh, đập xuống đầu người kia.
Choang ——
Có lẽ người kia bị đập đến đần cả người, giữ nguyên tư thế kia mấy giây.
Gã chậm chạp giơ tay sờ lên đầu mình.
Máu tươi theo thái dương chảy xuống.
Người kia đưa tay đến trước mặt nhìn, biểu cảm trên mặt biến đổi, tiếp đó cả người đổ xuống đất.
"A!"
Có cô gái nhát gan hét ầm lên.
Sơ Tranh: "..."
Đậu... má!
Thẻ người tốt chưa hắc hóa cũng trâu như vậy sao?
Hắn như vậy, ta còn phát huy thế nào nữa!
Ta có thể xử lý gã thêm lần nữa không?
【...】 Tiểu tỷ tỷ ta khuyên cô lương thiện.
-
An Tịch kéo khẩu trang ở dưới cằm lên, che gương mặt kia lại.
Ánh sáng u ám của quán bar ánh lên trong mắt hắn, hoàn toàn tĩnh mịch, giống như vũ trụ mênh mông bị dừng lại trong nháy mắt kia.
"Sao thế!!"
Ông chủ quán bar dẫn theo hai nhân viên phục vụ chui vào.
Ông chủ quán bar không nhìn người trên mặt đất, mà vọt tới trước mặt An Tịch trước, lấy giọng điệu cha già lo lắng cho con mà hỏi: "An Tịch cháu không sao chứ? Có bị thương không?"
An Tịch lui lại, chống vào quầy bar, ngồi ở trên ghế chân cao, lúc này mới chậm rãi phun ra một chữ: "Không."
"Không sao là tốt rồi."
Ông chủ quán bar thở phào.
Ông nhìn người ngã dưới đất một chút, lúc này mới như kịp phản ứng: "Cháu đánh chết người?"
An Tịch cúi mặt không nói lời nào.
Ông chủ quán bar vội vàng đi kiểm tra hơi thở, xác định còn sống, cũng không biết nên thở phào, hay là nên nơm nớp lo sợ.
Cũng không biết là ai báo cảnh sát, ông chủ quán bar còn chưa kịp xử lý, thì người của phía cảnh sát đã đến.
Người trong cuộc bị đưa đến bệnh viện, An Tịch là người liên quan đến sự việc, bị mang về điều tra.
Đánh người, còn đánh đến mức người kia phải nhập viện, chuyện này cũng không dễ xử lý.
Ông chủ quán bar ở lại đây tích cực phối hợp điều tra.
Ngay lúc ông nghĩ xem phải làm sao cứu người, bệnh viện bên kia truyền đến tin tức, người bị đánh kia đã tỉnh, còn nói không truy cứu chuyện này.
Ông chủ quán bar dẫn An Tịch ra vẫn còn có chút mơ hồ: "Vì sao hắn lại không truy cứu trách nhiệm?"
Chuyện này mà kiện là dính.
Cũng đã đổ máu.
Có thể lừa... Không phải, phải bồi thường không ít tiền.
Ông đã chuẩn bị tiền để bồi thường, sao đối phương lại không truy cứu nữa?!
"Không biết." Giữa lông mày An Tịch đều là chán ghét, kéo khẩu trang lên, bực bội nói: "Cháu về trước đây."
"Chờ một chút! Chú đưa cháu về."
Ông chủ quán bar chặn một chiếc xe lại, không để ý An Tịch phản đối, ngồi vào.
"Vừa rồi sao cháu lại đánh người?"
An Tịch quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không trả lời ông chủ quán bar.
"An Tịch, chú hỏi cháu đấy, sao cháu lại đánh người?"
"Cháu nói chuyện đi chứ."
"Cháu đánh người ở quán bar của chú, cháu có biết hôm nay chú tổn thất bao nhiêu tiền không?"
"Xém chút còn phải nghĩ cách cứu cháu..."
An Tịch bị ông chủ quán bar càm ràm đến không kiên nhẫn, dùng tốc độ rất nhanh nói một câu: "Hắn động thủ động cước."
"Cái gì?"
Lúc ấy An Tịch ngồi một mình ở bên kia, gã đàn ông kia đột nhiên đi tới.
Đầu tiên là nói một số lời không giải thích được, sau đó lại bắt đầu động thủ động cước.
An Tịch muốn rời khỏi đó, người kia còn không chịu thả hắn đi, cho nên mới nổi lên xung đột...
Xe dừng lại bên ngoài tiểu khu Dương Quang, An Tịch đẩy cửa xe ra xuống dưới.
Ômg chủ quán bar bám vào cửa sổ xe: "Cháu có muốn đổi chỗ ở không? Chú nghe nói những người kia lại tới làm phiền cháu, bên chú còn phòng ở, cháu tùy thời có thể tới ở."
"Không cần." An Tịch phủi phủi vạt áo, đi hai bước, quay đầu trầm giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn. Tổn thất chú tính đi, cháu gửi lại cho chú."
"Ai mà thèm chút tiền đó của cháu chứ."
Ông chủ quán bar còn muốn nói tiếp, An Tịch đã đi vào trong tiểu khu.
Ông chủ quán bar trở lại quán bar, liền nhận được chuyển khoản từ An Tịch, ông vẫn chưa tính toán, nhưng số tiền kia chỉ nhiều chứ không ít.
"Tiểu tử thối."
Xảy ra việc này, quán bar đã tạm dừng kinh doanh, mọi người đang thu dọn đồ đạc.
Sơ Tranh trở về chậm hơn ông chủ quán bar một bước, vừa lúc gặp nhau ở cổng.
"Cô đi đâu vậy?" Ông chủ quán bar vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Gọi điện thoại."
Ông chủ quán bar nhìn cô vài lần, nhưng cũng không hoài nghi.
Ông chủ quán bar vừa gọi điện thoại vừa đi vào bên trong: "Giúp tôi nghe ngóng xem tên tiểu tử kia thế nào rồi, đụng đến người của tôi, cũng không nhìn một chút xem người này là người mà hắn có thể mơ tưởng được không?"
Sơ Tranh vốn định đi qua một bên khác, nghe thấy lời này cô lại chuyển bước đi theo.
Ông chủ quán bar cúp điện thoại, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Sơ Tranh.
"Mẹ nó!"
Ông chủ quán bar tu thân dưỡng tính tốt cũng phải văng tục.
"Cái con bé này, cô làm gì thế hả, muốn hù chết tôi à?"
Ông chủ quán bar quả thật là bị hù đến, nơi này vốn khá tối, Sơ Tranh còn lặng yên không tiếng động đi theo phía sau, bỗng nhiên quay đầu trông thấy khuôn mặt lạnh như băng đó... Quả thật rất đáng sợ.
Giọng nói Sơ Tranh âm trầm: "Ông mới vừa nói, người kia đụng chạm An Tịch?"
"..."
Ông chủ quán bar ngờ vực: "Cô bé, cô hỏi chuyện này làm gì."
Sơ Tranh: "Tùy tiện hỏi một chút."
Ông chủ quán bar phất tay đuổi người: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết, đi đi đi, mau đi làm việc đi."
Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại: "Có phải người kia đụng chạm vào An Tịch không?"
"Chuyện này liên quan gì đến cô." Ông chủ quán bar đuổi người: "Đừng hỏi linh tinh, mau đi làm việc đi, nếu không sẽ trừ tiền lương!"
Trừ thì trừ đi.
Ta quan tâm chút tiền lương ấy chắc?
Ta cũng đã dự định thôi việc!
Ông chủ quán bar rời đi mấy bước, cũng không cho Sơ Tranh cơ hội hỏi tiếp.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô đi tới phòng giám sát phía sau đại sảnh.
Vừa rồi bảo vệ đã đi ra ngoài, bây giờ phòng giám sát không có ai.
Sơ Tranh tìm tới màn hình giám sát có thể nhìn thấy chỗ xảy ra chuyện, lùi đến khoảng thời gian xảy ra chuyện.
-
Bảo vệ hút một điếu thuốc trở về, đang chuẩn bị mở cửa, cửa phòng đột nhiên tự mở ra, bảo vệ giật mình.
"Ôi, là cô à." Thấy rõ người, bảo vệ thở phào: "Cô tới đây làm gì?"
"Đi nhầm."
Sơ Tranh trấn định đi ra ngoài, trong ánh mắt cổ quái của bảo vệ, biến mất ở chỗ rẽ.
"Sơ Tranh." Vu Hàm chạy từ một bên khác tới: "Ông chủ nói hôm nay chúng ta có thể tan làm sớm, cô đi không? Chúng ta cùng đi."
Có thể tan tầm sớm một chút, Vu Hàm rõ ràng rất vui.
"Ừ."
Vu Hàm chỉ chỉ bên ngoài: "Vậy cô đi thay quần áo đi, tôi ra ngoài chờ cô."
Sơ Tranh vào trong thay quần áo, Vu Hàm đứng ở cửa ra vào đợi cô, thấy cô ra, lập tức tới: "Sơ Tranh, cô có đói bụng không? Muốn đi ăn một chút gì đó không?"
"Cô đói?" Cà thẻ cà thẻ cà thẻ!! Có thể cà thẻ!!
Vu Hàm hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Có một chút, hôm nay tôi chưa ăn cơm."
"Đi thôi." Sơ Tranh đút hai tay vào trong túi, động tác tự nhiên lại đẹp trai, giống như từng làm qua vô số lần, không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào.
Vu Hàm nhìn bóng lưng Sơ Tranh, xuất thần mấy giây.
Sao lại có cảm giác Sơ Tranh rất đẹp trai nhỉ!!
Sơ Tranh mời Vu Hàm ăn bữa khuya, Vu Hàm không tranh được với Sơ Tranh, chỉ có thể hung hăng nói cảm ơn.
Sau khi Sơ Tranh thu hoạch hai tấm thẻ cảm ơn, cô đưa người về.