Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cẩm Chi ra ngoài liền vỗ ngực.
Hi vọng tiểu thư có thể giam giữ vị này mãi, bằng không thì nếu hắn ra ngoài được, còn không phải tìm người tới chém đầu nàng sao?
Cẩm Chi giật mình một cái, quyết định nghiêm túc đề nghị với Sơ Tranh một chút.
-
Ân Thận thường thường đưa ra một chút yêu cầu cổ quái kỳ lạ, lúc đầu Sơ Tranh còn có chút xù lông, đằng sau đại khái là phát hiện như thế có thể phá sản, liền tâm bình khí hòa xuống.
Mỗi lần cuối cùng đồ vật Ân Thận có được, đều không giống như trong dự tính lắm.
Đương nhiên, giá trị chỉ tăng chứ không giảm.
Hôm nay, Ân Thận vừa mở thư ra, thì Sơ Tranh liền tiến vào.
"Tiểu Sơ."
Sơ Tranh đặt một bát canh gà ở bên tay hắn: "Uống."
"Hả?" Ân Thận nhìn canh gà một chút: "Ta không muốn uống."
"Ta đút cho chàng?"
"..."
Nghĩ đến cách làm của Sơ Tranh, Ân Thận bưng bát uống một ngụm.
Sơ Tranh nhìn thấy thư hắn đè dưới cổ tay, trông thấy mấy chữ tương đối đặc biệt.
"Hoàng đế viết cho chàng?" Trong câu chữ đều là trẫm, trừ Hoàng đế ra thì còn có ai dám phách lối như vậy... A, còn có Hoàng đế nước khác, thẻ người tốt sẽ không tạo phản chứ?
"Bệ hạ đưa tới." Ân Thận nói: "Hỏi ta lúc nào có thể trở về."
Ân Thận dời cổ tay đi, Sơ Tranh liếc qua là có thể xem hết cả phong thư.
Hình dung thế nào nhỉ...
Phong thư này giống như trẻ con cáo trạng với gia trưởng.
Hoàng đế phi thường phẫn nộ ở trong thư chỉ trích hành vi không quay về của Ân Thận, còn đem chuyện khi vào triều, những đại thần kia làm những gì, Hoàng đế đều viết ra hết trong thư.
Thư không dài, Hoàng đế có thể nói rõ ràng những chuyện này, có thể thấy được bản lĩnh văn tự của Hoàng đế phi thường thâm hậu.
Nhưng thư này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Con ngươi Sơ Tranh híp híp: "Chàng và Hoàng đế rốt cuộc có quan hệ thế nào?"
"Ta giúp hắn giám quốc, hắn cho ta quyền lực." Ân Thận cầm bút, ngửa đầu hỏi cô: "Tiểu Sơ, lúc nào ta có thể trở về?"
Sơ Tranh ngờ vực: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Không phải chàng dùng thiết lập nhân vật là gian tặc sao?
Vì sao Hoàng đế nhìn như rất tín nhiệm chàng thế!
Ân Thận suy nghĩ một chút, nói: "Lúc trước khi ta vừa tới bên cạnh bệ hạ, bệ hạ đang vì chuyện nạn dân mà bận đến sứt đầu mẻ trán, cho nên ta đã thay bệ hạ đề ra một chủ ý."
Ân Thận từng bước từng bước leo đến vị trí kia, đương nhiên muốn quyền lợi nhiều hơn.
Biện pháp hắn cho ra, được Hoàng đế khen ngợi.
Bởi vì việc này, hắn lưu lại ấn tượng cho Hoàng đế, cho nên rất nhanh liền được thăng chức.
Về sau hắn từng bước một dồn người bên cạnh Hoàng đế xuống, lại nhiều lần giải quyết đại sự cho Hoàng đế, cho nên Hoàng đế càng tín nhiệm hắn hơn.
Lúc ấy Ân Thận chỉ muốn làm đến thái giám tổng quản, để những người từng ức hiếp hắn nhận được giáo huấn, cũng không nghĩ tới sẽ đi đến vị trí hiện tại.
Hoàng đế biết dã tâm của hắn.
Vị bệ hạ kia, không hề ngu ngốc vô năng như bên ngoài đồn đại.
Bằng không thì phía trước nhiều năm như vậy, ông ta quản lý tốt quốc gia này thế nào được?
Kỳ thật Ân Thận cũng không rõ Hoàng đế đang suy nghĩ gì, ông ta chỉ nói cho hắn biết, ông ta có thể cho hắn nhiều quyền lực hơn, nhưng hắn nhất định phải giúp ông ta xử lý triều chính.
Lúc đầu Hoàng đế còn biết xem sổ con, đằng sau sổ con đều chẳng muốn xem nữa.
Giống như thật sự giao hết tất cả mọi chuyện cho hắn xử lý.
Mà người ở bên ngoài nhìn vào, thì chính là hắn khống chế Hoàng đế, để Hoàng đế trầm mê hưởng lạc, không để ý tới triều chính.
Nhưng Ân Thận biết, nếu như hắn thật sự có dị tâm gì, Hoàng đế tuyệt đối có biện pháp đối phó với hắn.
Tựa như thái giám tổng quản tiền nhiệm vậy.
Tất cả mọi người cảm thấy là hắn kéo thái giám tổng quản tiền nhiệm xuống ngựa, nhưng mà người trong cuộc như Ân Thận rất rõ ràng, căn bản không phải... Hắn chỉ dựa theo lời Hoàng đế phân phó, khi nên xuất hiện thì xuất hiện.
Toàn bộ mọi chuyện đều do Hoàng đế thao túng.
Đương nhiên Ân Thận cũng không sợ, dù sao hắn cũng không có dự định xưng đế.
Sơ Tranh: "..."
Trong đầu Hoàng đế nghĩ gì thế?
Chức vị Hoàng đế của mình thì không làm cho tốt, lại để một tên thái giám đến giúp mình?
"Hoàng đế này nghĩ thế nào vậy?"
Ân Thận lắc đầu: "Bệ hạ... Kỳ thật đại đa số thời gian đều không ở trong cung."
Mỗi lần hắn đều đứng ở phía trước, lấy chuyện thân thể bệ hạ khó chịu làm lý do, từ chối những đại thần này yết kiến.
Sau đó liền biến thành, hắn không cho bệ hạ gặp bọn họ.
Sơ Tranh: "..." Cô cho là công chúa Thường Hoan đã là một kỳ hoa, hóa ra đây là tổ tuyền nha.
Hoàng đế nên nghiêm túc tranh quyền đoạt lợi, thế này là làm sao! Cầm nhầm kịch bản trốn nhà ra đi à!
"Chàng không quan tâm thanh danh bên ngoài?"
"Thanh danh?" Ân Thận cười khẽ: "Tiểu Sơ, những chuyện kia ta đều làm qua, bọn họ nói không sai."
Chuyện xấu nên làm hắn cũng không hề làm ít hơn một chuyện.
Nếu như quan tâm thanh danh, thì những năm này hắn sẽ không đứng ở phía trước.
Thứ hắn muốn chẳng qua là trở thành người trên người, báo thù cho nửa đời trước của mình.
Bất cứ chuyện gì cũng cần đại giới, hắn cũng không hối hận.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, hỏi hắn: "Chàng vẫn muốn ở mãi trong cung?"
Ân Thận đột nhiên trầm mặc.
Trước khi gặp được Sơ Tranh, Ân Thận cảm thấy mình sẽ ở trong cung, cho đến ngày chết đi.
Nhưng mà gặp được Sơ Tranh...
Ân Thận không xác định nữa.
Hắn dường như không muốn trở lại chỗ kia, trở lại trong toà thành cung băng lãnh kia, đấu trí đấu dũng với đám đại thần đeo mặt nạ đó.
Ân Thận giơ tay ôm lấy eo Sơ Tranh, gương mặt dán lên bụng dưới của Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, nếu như ta từ bỏ hết thảy, nàng có nguyện ý cùng ta rời đi không?"
Hắn từng cho rằng mình có quyền lợi, là có thể có được hết thảy.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện...
Hết thảy của hắn chỉ là một người mà thôi.
"Tạm thời không được."
Ân Thận ngẩng đầu nhìn cô.
"Ta còn có việc chưa làm xong." Chúc Đông Phong còn chưa giải quyết đâu, sao có thể đi chứ!
Ân Thận không hỏi chuyện gì: "Sau khi xử lý xong thì sao?"
Sơ Tranh mở tay hắn ra, hơi cúi người: "Chàng muốn đi đâu, ta đều có thể dẫn chàng đi."
Gian phòng đột nhiên trở nên tĩnh mịch, ánh mặt trời ấm áp vượt qua song cửa sổ, cả phòng dường như cũng có ánh sáng màu vàng óng đang nhảy vọt, phủ lên mấy phần mập mờ ấm áp.
Ân Thận nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu, đụng phải đôi môi mềm mại của Sơ Tranh.
Sạt sạt sạt ——
Ngoài cửa sổ tiếng gió thổi qua, có mấy làn gió nghịch ngợm bay vào, màn lụa mỏng treo ở hai bên đột nhiên rơi xuống, làm mông lung thân ảnh của hai người.
-
Cẩm Chi mới vừa đi tới cửa gian phòng của Ân Thận, liền thấy Sơ Tranh khí thế hung hăng đi ra, xém chút đụng vào Cẩm Chi.
Cẩm Chi: "Tiểu thư, ngài..."
Sơ Tranh không để ý tới Cẩm Chi, đi thẳng một mạch.
Cẩm Chi không hiểu thấu, xảy ra chuyện gì rồi?
Cẩm Chi nhìn vào trong phòng một chút, Ân Thận dựa vào bàn sách, đang chậm rãi chỉnh lý quần áo, hắn cúi thấp đầu, lộ ra đường cong cái cằm trôi chảy hoàn mỹ, hướng xuống là cái cổ thon dài, dưới vạt áo nửa mở nửa che, mơ hồ đỏ bừng không thể miêu tả.
Cẩm Chi: "..."
Tiểu thư cũng quá cầm thú rồi?
Cẩm Chi vội vàng rúc đầu về, làm như mình chưa từng tới, mau chóng chuồn đi.
Ân Thận chỉnh lý tốt quần áo, đi đến trước cửa sắt, ngón tay nhẹ nhàng đẩy, cửa trực tiếp mở ra.
Khi Sơ Tranh đi ra cũng không khóa cửa.
Ân Thận suy nghĩ một chút, vẫn kéo cửa về, quay người trở lại bên trong.
Vừa làm cô tức giận xong, bây giờ còn đi ra ngoài, Ân Thận cảm thấy trừ phi là mình không muốn sống nữa.