Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tỉnh táo một hồi, cuối cùng đè ý nghĩ muốn đập chết hắn xuống.
"Thân thể chàng thế nào?"
Chuyện đầu tiên khi tiến cung chính là tịnh thân, trong cung nhiều người như vậy, sau hắn giấu trời qua biển được?
Yết hầu của Ân Thận hơi khô khốc: "Vận khí tốt..."
Ân Thận thật sự là vận khí tốt, ngày đó hắn và những người khác bị mang vào phòng tịnh thân.
Bên trong thỉnh thoảng truyền đến một tiếng kêu khiến da đầu người ta tê dại.
Ân Thận xếp cuối cùng, hắn đã bị gọi vào, nhưng bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, giống như rất nhiều người cãi nhau ầm ĩ vậy.
Bên ngoài càng náo càng hung, người ở bên trong không kiên nhẫn, dẫn người ra ngoài xem.
Ân Thận bị để lại một mình trong phòng, Ân Thận nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đáng tiếc nơi này của hắn chỉ có thể nhìn thấy một số người, nhưng không nhìn thấy được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một hồi lâu sau bên ngoài mới yên tĩnh xuống, sau đó là hoàn toàn tĩnh mịch.
Ân Thận nghe thấy có người tiến vào, lập tức bò lại nằm, khi đi lên không cẩn thận dính phải máu bên cạnh.
"Sao ngươi còn nằm ở đây, mau xuống đi, có thể đi được không? Ai, người đâu, mang hắn ra đi."
Thái giám đi vào không nhịn được chỉ huy người khiêng hắn ra.
Ân Thận cũng không dám nói lời nào, cứ như vậy bị mang đi.
Khi đi ra, hắn nhìn thấy bên ngoài có người đang xử lý vết máu, vừa rồi giống như xảy ra án mạng.
Mà người chết kia, chính là thái giám chuẩn bị tịnh thân cho hắn.
"Đây là người cuối cùng sao?"
"Là người cuối cùng."
"Nhanh mang vào đi, chuyện ngày hôm nay làm... Thật là xúi quẩy."
Ân Thận cứ như vậy trốn qua một kiếp, nhìn thấy có người bởi vì chuyện này mà không thể sống sót qua nổi một buổi tối, hắn cũng không dám nói.
Nhưng đằng sau còn có đổi thuốc, Ân Thận suy nghĩ chút biện pháp mới né qua được.
Sống qua khoảng thời gian này, đằng sau chỉ cần chính hắn không để lộ ra, thì sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.
Lúc đầu Ân Thận cũng sợ hãi, dù sao nếu việc này bị phát hiện, có thể sẽ bị chém đầu.
Nhưng mà chạy tới một bước này, Ân Thận không dám nói, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
"Chính là như vậy."
Sơ Tranh cũng không biết nên nói Ân Thận to gan, hay là nên nói vận khí hắn tốt.
Chuyện này xác thực cũng không trách Ân Thận được, hắn dám tùy tiện nói ra chuyện có thể rơi đầu như chơi này sao?
"Đi ngủ."
"Vậy Tiểu Sơ, nàng còn tức giận phải không?"
"..."
Cô tức cái gì?
Cô không có!
Đừng nói lung tung!
Sơ Tranh ấn lấy Ân Thận, dữ dằn: "Mau ngủ đi."
-
Hoàng đế thường xuyên đưa thư tới, hỏi thăm Ân Thận lúc nào có thể trở về, ông ta sắp bị đại thần bức điên, không quay lại nữa đại thần sẽ muốn lật đổ Ân Thận để thống trị.
Ân Thận mất tích lâu như vậy, những đại thần kia lúc đầu không dám vọng động, nhưng mà lâu như vậy còn không có động tĩnh, bọn họ sao có thể không ngo ngoe muốn động chứ.
Người Ân Thận không ở đó, nhưng Sơ Tranh không hạn chế hắn truyền mệnh lệnh ra bên ngoài, trên triều đình sóng ngầm mãnh liệt, sau khi Ân Thận gửi mấy phong thư ra ngoài, rất nhanh yên tĩnh xuống.
Bọn họ vốn cho rằng Ân Thận xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không thể lộ diện.
Ai biết bọn họ có một chút động tác nhỏ, Ân Thận đều có thể phát hiện.
Đám đại thần kinh hãi trong lòng đồng thời xác định Ân Thận thật sự chỉ là có việc rời đi, không phải đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng đế bên kia mỗi ngày đều có đại thần tận tình khuyên ông ta, đừng tiếp tục tin tên thái giám Ân Thận này nữa.
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế tiếp tục ngu ngốc vô năng không thèm đếm xỉa đến những đại thần này.
Sau đó trở về liền viết thư cáo trạng cho Ân Thận, bảo hắn mau chóng trở về ứng phó với bọn họ.
-
Ân Thận bị giam trong phòng, phía sau Sơ Tranh ngược lại không khóa cửa, nhưng Ân Thận cũng không chạy, ngẫu nhiên ra ngoài đi một vòng, rồi rất ngoan trở về phòng.
Sơ Tranh đại khái rất hài lòng với biểu hiện của hắn, nửa tháng sau, cho phép Ân Thận hồi cung.
Ân Thận không xác định hỏi: "Thật sự để cho ta đi?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Giả."
Cho chàng đi chàng còn không tin, vậy ta có cách nào đâu.
"Nàng không sợ sau khi ta đi sẽ phái người tới bắt nàng sao?" Ân Thận kỳ quái hỏi Sơ Tranh.
"Chàng tới đi." Sơ Tranh phách lối nhìn hắn.
Không sợ hãi. jpg
Ân Thận: "..."
Ân Thận nhìn ra được, Sơ Tranh thật sự không sợ.
Nghĩ lại chuyện lần trước, năng lực trong tay cô còn nhiều hơn những gì mình nghĩ tới.
Ân Thận cười một cái: "Ban đêm ta sẽ qua, Tiểu Sơ nhớ để cửa cho ta."
Sơ Tranh bảo Cẩm Chi đưa Ân Thận ra ngoài, sau đó cả ngày Cẩm Chi đều nơm nớp lo sợ, sợ Ân Thận dẫn một đội ngũ giết trở lại đòi công đạo.
Nhưng mà cũng không có.
Một ngày trôi qua, gió êm sóng lặng.
Mặc dù Ân Thận giải quyết xong không ít chuyện, nhưng còn rất nhiều chuyện vẫn chồng chất ở đó chờ hắn xử lý.
Nhưng bất kể Ân Thận bận rộn thế nào, vẫn xác thực làm được như lời hắn nói, ban đêm sẽ tới chỗ Sơ Tranh.
Không biết Ân Thận bàn giao với Hoàng đế thế nào, đêm hôm khuya khoắt cũng cho phép hắn xuất cung.
Sơ Tranh hơn một lần hoài nghi Ân Thận và Hoàng đế có quan hệ không thể lộ ra ngoài, nhưng đáng tiếc cô không có chứng cứ.
Từ sau khi Ân Thận trở về, Hoàng đế lại ẩn mất.
Đám đại thần muốn gặp Hoàng đế còn khó hơn cả lên trời.
Ân Thận tiếp tục cõng nồi cho Hoàng đế.
-
Xuân qua thu đến, nhoáng một cái đã là nửa năm.
Thời gian nửa năm này, Sơ Tranh trừ khi thật sự cần thiết, bằng không thì rất ít khi xuất phủ.
Lúc này Ân Thận mới giật mình cảm thấy trước kia mình lo lắng quá dư thừa.
Với cái tư thế như hận không thể mọc rễ ở nhà này của cô, làm gì cần hắn nhốt nữa.
Ân Thận đối với cuộc sống bây giờ cũng coi như hài lòng, bất mãn duy nhất chính là công chúa Thường Hoan, thường thường chuồn ra khỏi cung tìm Sơ Tranh.
Bắt được, bất kể phạt thế nào cũng vô dụng.
Lần sau nàng vẫn dám nữa.
"Nàng đừng cho công chúa vào phủ." Ân Thận căn dặn Sơ Tranh: "Nàng là công chúa của một nước, suốt ngày chạy ra ngoài như thế còn ra thể thống gì nữa?"
Không xảy ra chuyện gì còn tốt, xảy ra vấn đề rồi tính cho ai?
Sơ Tranh lạnh căm căm hỏi: "Chàng quan tâm nàng ấy như vậy?"
Ân Thận: "!!"
Ân Thận vội vã giải thích: "Tiểu Sơ, đây là chuyện ta đồng ý với bệ hạ, dạy bảo công chúa thật tốt, bảo vệ an toàn cho nàng, không có ý gì khác."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây: "Ồ."
Ân Thận chỉ thiếu giơ tay thề nữa thôi: "Ta chỉ thích Tiểu Sơ."
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, giơ tay mò đầu hắn: "Ngoan."
Ân Thận: "..."
Cho rằng hắn là trẻ con mà dỗ à?
Ân Thận kéo Sơ Tranh náo một hồi, bởi vì còn có việc phải xử lý, nên rời đi trước một bước.
Chẳng biết Cẩm Chi đợi ở bên ngoài từ lúc nào, thấy hắn ra, nhún nhún người hành lễ.
Cẩm Chi chờ Ân Thận rời đi, lúc này mới vào cửa, nói chuyện với Sơ Tranh.
"Tiểu thư, Chúc Đông Phong bên kia có thể thu lưới được chưa?" Cẩm Chi báo xong tình huống gần nhất, nhắc đến Chúc Đông Phong một câu.
Sau khi Chúc Đông Phong thành hôn với Hứa Kiêu Vi, qua một đoạn thời gian trong mật thêm dầu.
Chúc Đông Phong thỉnh thoảng làm ra một chút kinh hỉ nhỏ, lấy được niềm vui của Hứa Kiêu Vi.
Nhưng một thời gian sau, Chúc Đông Phong lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy nữa.
Tăng thêm tính tình đại tiểu thư của Hứa Kiêu Vi, một lời không hài lòng là lập tức nổi giận, còn liên luỵ cả người vô tội, một lần Chúc Đông Phong có thể dỗ dành, hai lần có thể dỗ dành, nhưng ba lần, bốn lần thì sao??
Ân ái không bao lâu, Chúc Đông Phong liền không chịu được tính tình này của Hứa Kiêu Vi nữa, thường xuyên đêm không trở về nhà.
Hứa Kiêu Vi thân là quận chúa, cần mặt mũi trong vòng tròn phu nhân ở kinh đô, sao có thể khoan nhượng cho thói quen đêm không về ngủ của Chúc Đông Phong được.
Lúc đầu ả còn điệu thấp phái người đi tìm, Chúc Đông Phong trở ngại mặt mũi của Hứa Kiêu Vi, cũng sẽ trở về.
Nhưng trở về lại bị Hứa Kiêu Vi kéo lỗ tai mắng.
Một nam nhân như Chúc Đông Phong, sao có thể chịu được như vậy.
Theo tuần hoàn càng ngày càng xấu đi, thời gian Chúc Đông Phong đêm không về ngủ càng ngày càng nhiều, mà Hứa Kiêu Vi từ điệu thấp đi tìm, đến gióng trống khua chiêng tìm người.
Tìm được người cũng không để ý đến mặt mũi của Chúc Đông Phong nữa.
Mâu thuẫn của hai người càng lúc càng lớn.
Chúc đại nhân lần nào cũng bắt Chúc Đông Phong nhường nhịn Hứa Kiêu Vi, Chúc Đông Phong nhức đầu không thôi, hắn ta đã tận lực, nhưng vị quận chúa này ai mà chịu cho nổi?