Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Chúng ta từng gặp nhau một lần rồi." Mễ Na cười khẽ: "Không biết cô còn nhớ không?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh đắp lên trên bìa văn kiện, như có như không gõ một cái: "Cô có chuyện gì?"
Mẹ hù chết người, xém chút bị cô ta nhìn thấy mình đang xem tư liệu của cô ta.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là vừa vặn trông thấy cô, cho nên tới chào hỏi cô thôi." So với ngày đó, Mễ Na bây giờ nhiều hơn mấy phần tự tin của phụ nữ thành công.
Ngữ điệu của Sơ Tranh không có chập trùng gì: "Ồ, bây giờ chào xong rồi, có thể đi rồi."
Mễ Na: "..."
Đáy lòng Mễ Na không tin cô không tò mò gì về mình.
Đối với sự lãnh đạm của Sơ Tranh, Mễ Na không nhìn mang tính lựa chọn: "Cô và Tang Ngung đang yêu nhau thật sao?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh ngừng lại, cổ tay cô chuyển một cái, văn kiện chuyển phương hướng, bị cô dùng cánh tay đè lên: "Phải thì thế nào."
"Cô và anh ấy quen biết thế nào?"
"Tôi không có nghĩa vụ phải nói hết cho cô biết chứ?"
"..." Mễ Na miễn cưỡng cười cười, khí thế dường như cũng yếu xuống: "Tang Ngung anh ấy... Trước kia rất ít khi tiếp xúc với con gái, tôi chỉ tò mò sao hai người lại ở bên nhau được mà thôi."
"Việc tư, không thể trả lời."
Mễ Na khẽ câu môi đỏ, giống như ngại ngùng vén một chùm tóc ra sau tai: "Là tôi mạo muội."
Sơ Tranh: "Biết mạo muội cô còn không đi?"
"..."
Mễ Na đại khái chưa từng bị người ta đối đãi như thế bao giờ, biểu lộ khó coi đi mấy phần, phía sau cũng nói không nên lời nữa, bằng không thì cô ta mất mặt cỡ nào nữa.
Mễ Na khẽ cắn môi, đứng dậy cáo từ.
Kiểu người gì đây...
Mễ Na còn chưa đi được hai bước, Tang Ngung đi từ bên ngoài vào, hai người đụng vào nhau trên hành lang.
"Tang Ngung." Mễ Na lập tức nở nụ cười: "Thật trùng hợp, vừa rồi em gặp phải bạn gái của anh..."
Tang Ngung sầm mặt lại: "Cô nói chuyện với cô ấy rồi?"
"Ách... Chào hỏi thôi." Mễ Na nhỏ giọng nói: "Làm sao vậy, như thế cũng không được sao?"
"Cô nói gì với cô ấy rồi?"
Dáng vẻ Mễ Na rất vô tội: "Tang Ngung, anh cảm thấy em có thể nói gì với cô ấy? Sự kiện kia anh yên tâm, em sẽ không nói lung tung, hơn nữa em tin tưởng anh, anh không phải loại người như vậy."
Ánh mắt Tang Ngung hơi tối xuống, hạ giọng: "Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng tới tìm rôi nữa."
Mễ Na một mặt ủy khuất: "Tang Ngung, em cũng vì muốn tốt cho anh..."
"Cái gì mà vì muốn tốt cho hắn?" Chẳng biết Sơ Tranh đã đi tới từ lúc nào, vượt qua Mễ Na, đứng ở bên người Tang Ngung: "Nói nghe một chút."
Mễ Na hơi sững sờ, rất nhanh nói: "Tôi muốn mời Tang Ngung làm nhiếp ảnh gia riêng của tôi, chắc cô vẫn chưa biết nhỉ? Tôi làm mẫu ảnh của trang phục hàng hiệu, số lượng quay chụp mỗi tháng rất lớn, cho nên..."
"Một tháng cô cho hắn bao nhiêu tiền?"
"Tiểu Sơ..."
Sơ Tranh ấn lấy tay Tang Ngung, không cho hắn nói chuyện.
"Dựa theo giá thị trường..."
Sơ Tranh không đợi cô ta nói xong, trực tiếp ra giá: "Một triệu một tháng, nếu cô có thể thuê, tôi sẽ đồng ý cho hắn đi."
Mễ Na trừng mắt: "Cái gì?"
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Hắn xứng đáng với cái giá này."
Mễ Na: "..."
Cô cho rằng một triệu là cái gì?
(1 Triệu NDT = 3.349.110.000, 1 tháng sương sương 3 tỷ, thẻ người tốt thật đáng giá =)))
Nước sao?
Ai mà thuê nổi!
"Nếu như không trả được cái giá này, vậy thì mời về sau đừng tiếp tục đến quấy rối hắn nữa." Sơ Tranh lễ phép gật đầu, kéo Tang Ngung rời đi.
Mễ Na nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, biểu cảm dần dần trầm xuống.
Giây lát sau, Mễ Na lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho ai đó.
Gửi tin nhắn xong, Mễ Na trực tiếp đạp giày cao gót, tức giận rời đi, nhiều năm như vậy, đã rất lâu rồi không có ai ăn nói với cô ta như thế, tức chết cô ta.
-
Sơ Tranh ngồi lên xe, Tang Ngung lên theo: "Em tức giận?"
"Giận cái gì?" Sơ Tranh hỏi lại.
"Không tức giận?"
"Không có." Đại lão sao có thể tùy tiện tức giận, cô ta là cái thá gì chứ! Sơ Tranh nhìn thẳng về phía trước: "Lái xe."
Tang Ngung nhìn chằm chằm cô hai giây, đeo dây an toàn lên, nổ máy xe.
Vừa rồi bọn họ vốn định đi ăn xong rồi mới về, bị Mễ Na quấy rầy một hồi như thế, cơm cũng không ăn, nửa đường Sơ Tranh bảo Tang Ngung dừng lại chờ.
Tang Ngung ngồi trên xe chờ, ánh mắt quét đến văn kiện Sơ Tranh ném ở tay lái phụ.
Có một trang giấy lộ ra, Tang Ngung nhìn thấy chữ phía trên.
Tang Ngung nhìn ra bên ngoài một chút, không nhìn thấy Sơ Tranh, hắn lấy phần văn kiện kia tới lật ra.
Đập vào mắt đúng là tư liệu của Mễ Na, tường tận đến mức cô ta từng đi xem phim với ai thời đại học cũng có... Cô điều tra Mễ Na?
Sau lưng Tang Ngung có cảm giác lạnh căm căm.
Trước đó có phải cô cũng điều tra mình rồi không?
Loại tư liệu này, thủ đoạn bình thường mà có thể lấy được sao?
Tang Ngung càng nghĩ trong lòng càng không chắc, nếu như cô thật sự điều tra mình, vậy không phải cô đã biết chuyện trước kia rồi sao?
-
Sơ Tranh mở cửa xe, trong nháy mắt khi lên xe chợt ngừng lại, ánh mắt dừng lại trên văn kiện một lát, rất nhanh liền ngồi lên.
"Trước tiên ăn chút gì đó đi." Cô đưa đồ trong tay cho Tang Ngung.
Tang Ngung nhận lấy, biểu hiện không có dị thường gì.
Sơ Tranh biết Tang Ngung nhìn thấy văn kiện, cũng không che giấu, sau khi trở về trực tiếp ném văn kiện lên trên bàn, rất có một bộ dạng anh tùy ý xem.
Sơ Tranh thỉnh thoảng sẽ mang một chút văn kiện về, nhưng những thứ kia xưa nay cô sẽ không ném loạn, càng sẽ không cho hắn xem.
Cô như bây giờ, rõ ràng là biết mình đã thấy rồi...
Cuối cùng Tang Ngung cũng nhịn không được: "Em... Vì sao lại điều tra cô ta?"
Hai người ăn ý không nói toạc ra.
"Người xuất hiện bên cạnh anh, em cần phải bảo đảm bọn họ vô hại." Hỏi anh anh lại không nói, vậy ai biết con chó điên nào muốn hại anh, em chỉ có thể tra xét như thế thôi.
Tang Ngung không ngờ tới lại là đáp án này, hắn ngập ngừng nói: "Anh cũng không phải nhân vật lớn gì, có phải em khoa trương quá rồi không?"
Làm y như chiến tranh tình báo thế này.
Sơ Tranh nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy nghiêm túc và nghiêm túc: "Anh ở chỗ em chính là nhân vật lớn."
Tang Ngung: "..."
Tang Ngung thừa nhận mình bị câu nói kia của Sơ Tranh trêu chọc đến, trong lúc lơ đãng cô phun ra một câu, luôn luôn mang theo ý tứ chọc người.
Tang Ngung hít sâu: "Em... không phải cũng điều tra anh rồi đấy chứ?"
"Ừ." Sơ Tranh không phủ nhận.
Tim Tang Ngung lạnh đi một nửa.
Nửa ngày sau hắn mới nghẹn ra một câu: "Sự kiện kia, em..." Hắn lo lắng Mễ Na sẽ nói cho Sơ Tranh biết sự kiện kia, hắn chưa từng làm, nhưng không có nghĩa người khác sẽ tin.
Hắn càng sợ Sơ Tranh không tin.
"Em tin anh."
Tang Ngung kinh ngạc nhìn về phía cô.
Sơ Tranh cảm thấy những người tin tưởng Tang Ngung sẽ làm loại chuyện đó, là người chưa từng thấy tướng mạo của Tang Ngung, chỉ với bộ dạng này của hắn, tùy tiện giơ tay ra, có cô gái nào mà không tự động đưa tới cửa, cần phải làm loại chuyện đó chắc.
Đương nhiên Sơ Tranh càng tin tưởng thẻ người tốt của cô hơn, hắn không phải là loại người này.
Thật lâu sau Tang Ngung mới tìm được giọng nói của mình về: "Vì... Vì sao?"
Sơ Tranh nhíu mày, nhỏ bé đến không thể nhận ra: "Tin tưởng anh chính là tin tưởng anh, còn muốn vì sao nữa?" Cái này còn phải tìm lý do sao? Bởi vì anh là người của em? Sai cũng là đúng?
Ngón tay Tang Ngung khẽ phát run, ý đau nơi đầu ngón tay dần dần lan tràn đến toàn thân, cả trái tim dường như cũng rung động theo.
Hắn giơ tay ôm lấy Sơ Tranh: "Cảm ơn."
"Cảm ơn thế nào?" Chúng ta thành thực chút đi người anh em à, cảm ơn suông như thế rất không có thành ý đâu.
"..."