Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1731

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cái này cho cậu."

Sơ Tranh lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Tịch Kính.

Tịch Kính khẩn trương lắc đầu: "Tôi không thể nhận, quá đắt..."

"Cho cậu thì cầm lấy đi." Sơ Tranh thô lỗ nhét vào trong tay hắn, không kiên nhẫn lắm, nói: "Không cần cậu có thể ném đi."

Tịch Kính hơi trừng lớn mắt.

Tịch Kính đương nhiên không thể nào ném đi, nhìn Sơ Tranh mấy lần, cuối cùng cất kỹ hộp, lưu loát đi lấy bữa tối ra.

"Ăn... Ăn cơm."

Sơ Tranh ngồi xuống băng ghế nhỏ, Tịch Kính cầm chén đũa dọn ra cho cô, ngồi xuống một bên khác.

Tịch Kính nấu cháo, xào hai đĩa rau xanh.

Cháo nấu rất đậm đặc, hương cháo thơm nồng.

Tịch Kính thấy Sơ Tranh không ghét bỏ, lúc này mới yên tâm cúi đầu húp cháo.

"Một mình cậu ở đây?"

Tịch Kính nhẹ gật đầu: "Ừ."

"Người thân của cậu đâu?"

Tịch Kính dừng mấy giây, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không có người thân."

Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn: "Phòng này là cậu thuê hay là của cậu?"

Tịch Kính chậm rãi nói: "Của tôi... Ông ngoại tôi để lại cho tôi."

Để lại cho hắn, đó chính là nói có lẽ đã không còn tại thế.

Thẻ người tốt chính là như thế đáng thương mà.

-

Sơ Tranh cơm nước xong xuôi lấy được tư liệu của Tịch Kính từ chỗ Vương Giả.

Mẹ của Tịch Kính khi học cấp 3 thì bị người ta lừa, sau đó mang thai hắn.

Sau khi sinh hạ Tịch Kính, mẹ đi thẳng một mạch, không bao giờ trở lại nữa.

Từ nhỏ Tịch Kính đã theo chân ông ngoại mà lớn lên.

Đáng tiếc thân thể ông ngoại không tốt, cũng không kiếm được tiền gì, chỉ có thể duy trì cuộc sống.

Trước đây không lâu ông ngoại bị bệnh, Tịch Kính vì chữa bệnh cho ông ngoại mà nợ không ít tiền, sau khi ông ngoại qua đời, hắn cũng không đi học, mà đi khắp nơi làm công kiếm tiền trả nợ.

Tịch Kính còn chưa đầy mười tám tuổi, chỉ có thể làm một chút công việc vặt.

Lúc trước Tịch Kính có thể vay được khoản tiền kia, là nhờ có con sâu rượu giới thiệu.

Nhưng con sâu rượu kia có lòng tốt sao?

Lão ta đương nhiên không có ý tốt, nhưng lúc ấy Tịch Kính chạy chữa cho ông khắp nơi, căn bản không nghĩ xem con sâu rượu kia có chủ ý gì.

Mãi đến khi khoản tiền kia càng nợ càng nhiều, hắn căn bản không trả nổi.

Chủ nợ mang người tới cửa đòi tiền, Tịch Kính trả không nổi, cuối cùng con sâu rượu đưa ra một chủ ý cho Tịch Kính, giới thiệu hắn đến một quán bar.

Tịch Kính đương nhiên không nguyện ý, nhưng cuối cùng không phải là vấn đề hắn có nguyện ý hay không, là đối phương ép hắn phải đi.

Chuyện về sau, không nằm ngoài chuyện bị đối phương bức bách, Tịch Kính phản kháng giãy dụa, cuối cùng Tịch Kính hắc hóa...

Tuyến thời gian bây giờ còn rất sớm.

Chỉ cần ngăn chặn không để Tịch Kính bị người ta ức hiếp, chắc hẳn hắn sẽ không hắc hóa.

Tịch Kính rửa bát đĩa xong, lề mà lề mề đi tới.

"Cô... Muốn ở chỗ này sao?" Tịch Kính đại khái là muốn hỏi Sơ Tranh khi nào thì đi, nhưng cuối cùng không biết có phải là vì da mặt mỏng hay không, mà không hỏi.

Sơ Tranh căn bản không có ý định đi.

Thẻ người tốt yếu như vậy, đương nhiên phải ở bên cạnh để bảo vệ!

"Không thể ở đây?"

"Có thể, có thể. Cô không chê là được..." Sắc mặt Tịch Kính đỏ hồng: "Vậy sau này cô ngủ giường, tôi ngủ dưới đất."

"Ừ."

"Tôi đi dọn dẹp."

Tịch Kính cúi đầu đi ra ngoài.

Sơ Tranh ngồi một lát, xem lại tư liệu Vương Giả cho cô một lần.

Đợi cô chỉnh lý tốt những tư liệu kia, nhìn về một bên khác của gian phòng, thiếu niên đang sắp xếp lại đồ đạc hôm nay mua được, xếp gọn từng cái từng cái, bỏ vào trong tủ treo quần áo.

Tủ quần áo cũng được dọn ra, quần áo của Sơ Tranh được hắn treo ở bên trong.

Xem ra còn phải mua thêm cái tủ quần áo.

Phòng này hơi nhỏ, nhưng Sơ Tranh cũng không có ý định đổi.

Tịch Kính giẫm lên ghế nhựa, nhón chân bỏ thứ gì đó lên phía trên cùng của tủ quần áo, quần áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn vòng eo mảnh mai.

Da của hắn rất trắng, vòng eo xinh đẹp, nếu như không gầy như vậy, thì sẽ càng đẹp hơn.

Xem ra cần phải nuôi thật tốt, bằng không thì ôm toàn là xương cốt, cảm giác thể nghiệm quá kém.

Cái ghế nhựa Tịch Kính giẫm lên không biết đã phục vụ bao lâu, một chân đột nhiên răng rắc một tiếng, sau đó ghế đổ lệch sang một bên.

Người trên ghế, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp đổ xuống bên cạnh.

Bên cạnh không có bất kỳ thứ gì có thể túm được, Tịch Kính hơi kinh hoảng, theo bản năng nhắm mắt.

Nhưng mà đau đớn cũng không truyền đến, bên hông bị người ôm lấy, hương thơm u lãnh thanh nhã quanh quẩn bên chóp mũi.

Lông mi thiếu niên run rẩy mấy lần, giống như cánh bướm sắp vỗ cánh mà bay, hắn hơi mở mắt ra, trong mắt lưu lại mấy phần sợ hãi.

Trong mắt phản chiếu ra gương mặt Sơ Tranh, thiếu niên quên cả chớp mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.

Sơ Tranh đứng ở dưới đón lấy hắn, nửa người thiếu niên tựa trong ngực Sơ Tranh, bên hông được cô dùng tay vững vàng đỡ lấy.

Sơ Tranh chỉ có thể thấy may mắn vì nhà này không lớn, bằng không thì cô cũng không chạy đến kịp, chỉ có thể nhìn hắn ngã xuống đất.

Xem ra không đổi phòng là chính xác!

Tịch Kính hoảng hốt đứng lên, phản ứng đầu tiên là xin lỗi: "Xin... Xin lỗi."

Sơ Tranh cũng không buông hắn ra, chỉ để hắn đứng vững, cánh tay vẫn ôm lấy hắn, Tịch Kính muốn lui, lại không có nơi để lui, cứng ngắc đứng đấy, sắc mặt từ trắng chuyển thành đỏ.

"Xin lỗi cái gì?" Sơ Tranh không hiểu thấu.

Ánh mắt Tịch Kính buông thõng, nhỏ giọng nói: "Cho cô thêm phiền phức..."

Anh chính là phiền phức tinh mà.

Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng: "Cậu nên nói cảm ơn, chứ không phải xin lỗi."

Tịch Kính vùi đầu thấp hơn: "Cảm ơn."

Sơ Tranh giơ tay mò xuống đầu hắn, buông hắn ra: "Lần sau cẩn thận một chút."

"... Ừ."

Tịch Kính thở phào, lui về sau hai bước, nhiệt độ trên mặt bị gió phất qua, dần dần tản mất.

Sơ Tranh cầm lấy quần áo vừa rồi hắn chưa để lên được, một lần nữa tìm ghế giẫm lên để lên.

"Cậu lấy được không?" Sơ Tranh để xong, nhớ tới vấn đề này, cúi đầu hỏi Tịch Kính.

Tịch Kính gật đầu: "Tôi có thể giẫm lên ghế..."

Sơ Tranh cắt ngang lời hắn: "Té thì làm sao bây giờ? Không phải lần nào tôi cũng có thể đỡ được cậu."

Hơi nóng vừa tản mất trên mặt Tịch Kính lại lập tức trở về, vành tai cũng nóng hổi một mảnh.

Sơ Tranh lấy quần áo xuống: "Treo lên đi."

Tịch Kính nhìn quần áo treo trong tủ, chần chờ không nhúc nhích: "Quần áo của cô..."

"Ghét bỏ treo cùng một chỗ với quần áo của tôi?"

"..."

Tịch Kính đâu có ý này, hắn sợ làm bẩn quần áo cô.

"Mau treo lên đi." Sơ Tranh dữ dằn: "Cậu dám để lên phía trên tôi lập tức ném cậu ra."

"..." Biểu cảm của Tịch Kính hơi cứng đờ, nhỏ giọng nói: "Nhưng đây là nhà tôi."

Đôi mắt Sơ Tranh nhíu lại: "Cậu nói cái gì?"

Tịch Kính chớp mắt, đối đầu với ánh mắt dữ dằn của Sơ Tranh, quả quyết lắc đầu, lưu loát cầm quần áo treo vào trong tủ quần áo.

Sơ Tranh chỉ mua hai bộ quần áo mà thôi, của Tịch Kính ngược lại nhiều hơn một chút, treo vào, tủ quần áo vừa rồi còn trống rỗng, trong nháy mắt đầy ắp.

Sơ Tranh chỉ vào quần áo phía dưới tủ quần áo: "Vứt hết mấy bộ quần áo đó đi, đừng xếp ở đó cho tốn chỗ nữa."

"Vẫn có thể mặc..." Đây đều là quần áo mùa đông, vứt đi rồi thì mùa đông hắn mặc gì?

Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn: "Về sau mua cái mới cho cậu, ngoan."

Tịch Kính: "..."

Tịch Kính không muốn vứt.

Biểu cảm của Sơ Tranh đột nhiên hung dữ, thiếu niên lập tức co đầu lại, tội nghiệp lấy quần áo ra, xếp gọn từng cái từng cái, sau đó đưa ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment