Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1747

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tịch Kính được Sơ Tranh nuôi đến càng ngày càng đẹp hơn, các cô gái nhỏ đến tiệm nhìn hắn càng nhiều thêm.

Ông chủ cũng rất biết làm ăn, mỗi ngày bắt đầu cung ứng mấy món điểm tâm ngọt có giới hạn, mà mỗi một món điểm tâm ngọt đều đánh lên nhãn hiệu của Tịch Kính, cứ như vậy buôn bán càng ngày càng tốt hơn.

Ông chủ đại khái là sợ Tịch Kính vội vàng chạy trốn, cho nên yêu cầu đối với hắn cũng không cao.

Nhân viên khác có người không phục, ông chủ dùng một câu "cậu có thể làm cho nhiều cô gái đến xem mua đồ như thế, thì tôi cũng sẽ đối xử với cậu như vậy" chặn lại, nhân viên trừ đố kị thì vẫn là đố kị.

Lớn lên đẹp như vậy mà còn ra ngoài bán bánh ngọt làm gì, trực tiếp nhảy vào giới giải trí luôn đi!

Mặc dù Tịch Kính được ông chủ chiếu cố đặc biệt, nhưng cũng không lười biếng, cho nên có nhân viên mặc dù đáy lòng đố kị, nhưng cũng không ghét nổi hắn.

Hôm nay đến phiên Tịch Kính trực ban, lần lượt từng nhân viên rời đi, cửa hàng an tĩnh lại.

Ngoài cửa có tiếng chuông gió vang lên, Tịch Kính ngẩng đầu lên từ sau quầy: "Hoan nghênh..."

Đứng ở cửa là ba người, dẫn đầu là một gã đàn ông gầy nhỏ, hai người đằng sau cơ bắp phình lên, đứng ở cửa ra vào, tựa như hai toà núi nhỏ vậy.

Gã đàn ông gầy nhỏ đối đầu với ánh mắt Tịch Kính, cười đến không có ý tốt: "Thật đúng là ở đây."

Sắc mặt Tịch Kính hơi trắng bệch: "Tiền tháng trước tôi đã trả lại cho các anh..."

Gã đàn ông gầy nhỏ chậc một tiếng: "Bạn nhỏ, chút tiền cậu trả ấy làm sao mà đủ? Còn chưa đủ tiền lãi nữa, cậu xem lúc nào có thể trả lại tiền đây?"

"Tôi không có tiền..."

Tiền lương mỗi tháng, trừ một khoản hắn để lại, thì toàn bộ đều dùng để trả nợ.

Hai tháng trước những người này cũng không đến tìm hắn, tăng thêm khoảng thời gian này trôi qua quá tốt, có đôi khi hắn sẽ quên mất chuyện này.

Lúc này trông thấy những người này, Tịch Kính bỗng nhiên như trở về địa ngục.

Gã đàn ông gầy nhỏ đưa tay ra đằng sau, người phía sau đưa một phần hợp đồng lên: "Bạn nhỏ, ở đây giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, tháng này phải trả lại toàn bộ tiền."

Tịch Kính kinh ngạc: "Không phải nói trả từng tháng sao?"

Trước đó căn bản không nói có một điều khoản như vậy...

"Hợp đồng ở đây, cậu có muốn xem không?" Gã đàn ông gầy nhỏ lắc hợp đồng trong tay: "Chúng tôi đều làm việc theo hợp đồng, cậu yên tâm, sẽ không làm bừa."

Tịch Kính lấy hợp đồng mở ra, chỉ vào một tờ trong đó: "Lúc ấy căn bản không có tờ này?"

Hắn căn bản không ký trang này.

Gã đàn ông gầy nhỏ cười lạnh, chỉ vào chữ ký phía dưới: "Đây không phải chữ ký của cậu à? Có cần đi giám định bút tích không?"

Tịch Kính tất nhiên biết chữ của mình.

Nhưng mà...

"Mau lên, mẹ nó đừng có nói nhảm, trả tiền." Gã đàn ông gầy nhỏ đập một cái lên trên quầy, vẻ mặt hung ác.

Tịch Kính tức giận đến mức ngực chập trùng không ngừng, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, không biết là tức giận hay là sợ.

Đinh linh...

Ngoài cửa tiếng chuông gió lại vang lên lần nữa.

Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen đi từ bên ngoài vào, thấy bên trong nhiều người như thế, cũng làm như không thấy tiến vào.

Đi thẳng tới trước quầy, mỉm cười hỏi: "Còn đồ ăn không?"

"Còn một cái bánh gato và một cái bánh mì." Tịch Kính theo bản năng trả lời.

Người đàn ông mặc áo khoác nhìn hai loại bánh lẻ loi trơ trọi trong quầy, ngón tay chỉ vào bánh mì: "Cái này đi, bao nhiêu tiền."

"Mười đồng."

Người đàn ông mặc áo khoác quét mã trả tiền, lấy được bánh mì cũng không đi.

Gã đàn ông gầy nhỏ vốn muốn đợi hắn ta rời đi, ai biết hắn ta lại đứng dựa vào bên cạnh ăn.

"Chúng tôi có việc riêng cần giải quyết ở đây, cậu ra ngoài ăn đi." Gã đàn ông gầy nhỏ rất không khách khí đuổi người.

Người đàn ông mặc áo khoác nhíu mày: "Chủ cửa hàng không yêu cầu khách không thể ăn ở đây, anh là chủ cửa hàng à?"

Con ngươi gã đàn ông gầy nhỏ nhíu lại, nháy mắt với người phía sau.

Hai gã đàn ông cao lớn phía sau lập tức xúm lại.

Người đàn ông mặc áo khoác lại như không nhìn thấy, giống như cười mà không phải cười nhìn gã đàn ông gầy nhỏ.

Gã đàn ông đằng sau giơ tay túm cổ áo người đàn ông mặc áo khoác, tay còn chưa đụng phải, trong cửa hàng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng vang giòn, không ai thấy rõ người đàn ông mặc áo khoác ra tay như thế nào, khi bọn họ nghe thấy âm thanh, thì gã đàn ông động thủ kia đã ngã ngửa dưới đất.

Người đàn ông mặc áo khoác giơ chân đạp lên cổ tay người kia.

-

Một cỗ xe màu trắng xông từ đầu đường lại, khẩn cấp thắng xe trước cửa hàng đồ ngọt, xe vừa dừng hẳn, cửa xe liền bị người đẩy ra.

Sơ Tranh xông vào cửa hàng đồ ngọt, một mình Tịch Kính đang dọn dẹp cửa hàng loạn thất bát tao, nghe thấy âm thanh, hắn quay đầu.

Nhìn thấy Sơ Tranh, hốc mắt lập tức đỏ lên, đáy mắt có sương mù mông lung.

Sơ Tranh đi qua ôm lấy hắn.

Gương mặt Tịch Kính chôn trong tóc cô, ôm cô thật chặt.

Sơ Tranh cũng không nói chuyện, an tĩnh ôm hắn một hồi, sau đó bảo hắn sang bên cạnh ngồi, cô đi thu thập những đồ vật bị hư kia một phen.

Lại rót cho Tịch Kính một ly nước nóng, chờ Tịch Kính trở lại bình thường, lúc này mới lấy điện thoại di động ra ấn mở một tấm hình: "Có phải người này từng tới không?"

Tịch Kính nhìn vào tấm ảnh một chút, gật gật đầu: "Hắn giúp tôi..."

"Giúp cậu?" Sơ Tranh ngoài ý muốn: "Giúp cậu cái gì?"

Tịch Kính nhấp môi dưới, tay bưng ly nước chuyển qua chuyển lại, cuối cùng quyết định.

"Tôi... Tôi nợ một chút tiền, những người kia đến đòi tiền, người kia giúp tôi đuổi bọn họ đi."

A?

Con chó điên Ngụy Dập kia sẽ làm loại chuyện này sao?

Sơ Tranh không tin hắn ta sẽ tốt như thế... Vô sự hiến ân cần, chắc chắn có mục đích gì.

"Người kia không phải người tốt, lần sau gặp phải hắn ta, không cho phép nói chuyện với hắn ta, hắn ta nói cái gì, cậu cũng không được phép tin tưởng."

"Nhưng hắn giúp tôi mà." Tịch Kính không hiểu, người đàn ông kia nhìn rất tốt...

Sơ Tranh trầm mặt xuống: "Cậu không tin tôi?"

Tịch Kính chớp mắt, chậm rãi gật đầu: "Ừ, tôi nhớ rồi. Tôi không nói chuyện với hắn, cũng sẽ không tin tưởng lời hắn nói."

Sơ Tranh ôm hắn một cái: "Thật ngoan, về nhà trước đi."

Tịch Kính muốn đứng dậy, lại bị Sơ Tranh trực tiếp ôm lên, vẻ mặt Tịch Kính hơi quẫn bách, Sơ Tranh lại tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Gần đây cậu cao hơn rồi."

Ôm cũng không thoải mái như trước...

Cao lớn cũng không tốt mà!

"Ừm... Có sao?"

"Có."

Trước kia Tịch Kính không đủ dinh dưỡng, bây giờ mỗi ngày Sơ Tranh đều nuôi cho ăn ngon uống sướng, không cao lên mới kỳ quái.

Tịch Kính ngược lại không hề chú ý, hắn chần chờ hỏi: "Cô không thích... Tôi cao lớn sao?"

Đương nhiên không thích, mẹ nó cậu cao lớn, về sau tôi còn tùy tiện ôm cậu thế nào được!

Nhưng cô có thích hay không cũng vô dụng, mấu chốt là phải nuôi thẻ người tốt cho thật tốt.

Người tốt giống như ta đi đâu mà tìm được chứ! Mi phải biết quý trọng đi!

"Nếu như cô không thích, tôi sẽ không cao..." Tịch Kính nhỏ giọng nói.

"Cậu cho rằng cậu có thể điều khiển được à?" Còn muốn cao thì cao, không muốn cao thì không cao chắc!

Cô ngừng lại vài giây: "Không có không thích, cậu thế nào cũng được."

Tịch Kính ôm cổ Sơ Tranh, mái tóc mềm mềm đảo qua cần cổ Sơ Tranh, hơi ngứa, giọng nói mềm mềm của thiếu niên vang lên: "Có thật không?"

Sơ Tranh hít sâu: "Ừ, đừng lộn xộn."

Muốn mạng mà.

Sơ Tranh ôm Tịch Kính ra ngoài, đặt lên tay lái phụ, cẩn thận thắt chặt dây an toàn cho hắn, lại lấy chìa khoá giúp hắn đi khóa cửa.

Tịch Kính ghé vào cửa sổ xe nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh xoay người liền đối diện với ánh mắt Tịch Kính, nhóc con sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment