Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1756

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lúc học cấp 3 Cao Đằng cũng là một soái ca, nhưng đến đại học, hội tụ cùng người của năm sông bốn bể, Cao Đằng không tính là gì nữa.

Hơn nữa nhà anh ta cũng không giàu sang như gia đình phú nhị đại, so sánh với những phú nhị đại kia, căn bản không có bất kỳ ưu thế nào.

"Hà Viện Viện, trước kia anh Đằng đối xử với cô không tệ, cô có cần phải chia tay rồi còn tới làm người ta buồn nôn như thế không hả?" Nam sinh Giáp là một người nóng tính, tăng thêm uống rượu nữa, nói chuyện không thèm nể nang gì: "Cô vì tiền mà đi theo hắn ta, cô còn có chút lương tâm nào không!"

Sắc mặt Hà Viện Viện tái nhợt.

"Chúng ta đi thôi..."

Hà Viện Viện kéo phú nhị đại muốn rời khỏi.

Đáng tiếc phú nhị đại cũng không tính bỏ qua cho Cao Đằng như vậy: "Đi cái gì mà đi, làm sao, em chia tay với hắn rồi mà trong lòng còn có hắn à?"

"Không phải..." Sắc mặt Hà Viện Viện khó coi: "Cũng đã chia tay, không cần thiết phải huyên náo quá khó coi, đi thôi."

Phú nhị đại dương dương đắc ý ôm Hà Viện Viện khoe khoang: "Viện Viện lựa chọn tao, không phải cũng chứng minh hắn chỉ là một thằng phế vật sao? Bản thân mình không có bản lĩnh, còn không cho Viện Viện tìm một người lợi hại hơn hắn sao?"

Cao Đằng ngồi im không nói một lời.

Hai người anh em kia vì bênh vực cho anh ta, mà to tiếng với phú nhị đại.

Cuối cùng cũng không biết là ai ra tay trước, hai bên trực tiếp đánh nhau ở đây.

Phú nhị đại gọi anh em của mình đến, đám Cao Đằng chỉ có ba người, làm sao có thể là đối thủ của đám người này, bị hung ác đánh cho một trận, ném ra khỏi quán bar.

"Tiểu tử, về sau nhìn thấy Viện Viện thì đi vòng qua đi nhé, còn để cho tao thấy mày xuất hiện bên cạnh Viện Viện, cẩn thận mạng chó của mày."

Phú nhị đại ôm Hà Viện Viện đi vào, Hà Viện Viện quay đầu nhìn ba người trên đất, trong mắt có không đành lòng và áy náy, nhưng cũng không có nhiều hối hận.

"Mẹ..."

Nam sinh Giáp vừa định mắng, lập tức hít một hơi.

Cao Đằng nản lòng thoái chí: "Xin lỗi các cậu nhé, ngày hôm nay làm các cậu bị liên lụy."

"Anh Đằng nói gì vậy, con chó dại kia chỉ ỷ vào trong nhà có tiền thôi."

"Đúng, anh Đằng yên tâm đi, chờ tìm cơ hội chúng ta lại xử hắn."

Cao Đằng miễn cưỡng cười cười, ba nam sinh dìu nhau đứng lên, khập khễnh rời khỏi nơi này.

-

Cao Đằng vốn cho là mình mất đi bạn gái đã là chuyện khó khăn nhất, không nghĩ tới công ty đã thông báo cho anh ta đến nhận việc, vào ngày anh ta đến, đột nhiên báo cho anh ta biết, bởi vì một số nguyên nhân, anh ta không trúng tuyển.

Cao Đằng rất nhanh hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Phú nhị đại kia...

Phú nhị đại cũng không che giấu, thậm chí là phách lối nói ra chiến tích vĩ đại của mình trước mặt anh ta.

Cao Đằng vì thế lại suy sụp mất vài ngày, ngày nào đó anh ta đột nhiên nhớ tới tấm danh thiếp kia, Cao Đằng lật tìm danh thiếp ra.

Thật sự... Được chứ?

Cao Đằng đột nhiên cảm thấy mình điên rồi.

Câu nói kia nhìn thế nào cũng thấy giống lừa đảo.

Cao Đằng ném danh thiếp đi, bụm mặt ngồi một hồi, lại cầm lấy tấm danh thiếp kia, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tám giờ tối.

Danh thiếp trong tay Cao Đằng không ném ra, cảnh sắc trước mặt anh ta đột nhiên biến đổi.

Trong không gian có cảm giác cực kỳ khoa huyễn, trên kệ lơ lửng vô số vật hình lục giác, đây... là nơi nào?

Sao anh ta lại tới nơi này?

"Hoan nghênh đến nơi giao dịch thời không."

"Ai!"

Bên trái có cánh cửa từ từ mở ra, cô gái lần trước anh ta gặp phải, hai tay đút túi đứng ở sau cửa, đẹp trai tiêu sái cất bước đi từ bên trong ra.

Cao Đằng: "..."

-

"Cửa hàng trưởng, cái này đặt ở đâu?"

"Cửa hàng trưởng, cái này treo ở đây được chứ?"

"Cửa hàng trưởng..."

Tịch Kính bị làm cho xoay quanh, tiệm mới đã trang trí gần xong, quầy hàng cũng đã vào vị trí của mình, bây giờ đang chuẩn bị một số bước cuối cùng, chỉ chờ khai trương.

Cửa hàng còn chưa khai trương, thì đã có người phát hiện trong này có một chàng trai đẹp giống như minh tinh, cả ngày ở ngoài ngó nghiêng.

Ngẫu nhiên còn có cô gái to gan, trực tiếp vào hỏi bọn họ lúc nào khai trương.

Tịch Kính bận bịu hơn nửa ngày, đi ra khỏi cửa hàng thông khí.

Hắn lấy điện thoại ra, nhìn giao diện nói chuyện phiếm, đổi mới đến mấy lần vẫn không có tin nhắn mới, thiếu niên hơi thất vọng.

Khi hắn do dự xem có nên gửi một tin nhắn cho Sơ Tranh không, thì ánh mắt liếc qua đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người cách đó không xa.

Khóe miệng Tịch Kính còn chưa kịp giương lên, đột nhiên cứng lại ở đó.

Sơ Tranh cùng một chàng trai tiến vào một cửa hàng bán đồ nam cách đó không xa, xuyên qua cửa kính thủy tinh, hắn có thể trông thấy Sơ Tranh đang chọn quần áo cho chàng trai đó.

Đáy lòng Tịch Kính dần dần nổi lên ý lạnh, hắn cất bước đi về phía trước hai bước, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí đi về phía trước.

Hắn đi qua đó làm gì?

Hỏi cô đó là ai sao?

Có phải cô chán ghét mình rồi sao?

Nếu như cô thật sự chán ghét mình, thì hắn nên làm gì?

Tay cầm di động của Tịch Kính chậm chạp siết chặt, đáy mắt trong suốt ẩn ẩn có tối tăm phun trào.

-

【 Tiểu tỷ tỷ chú ý nha, thẻ người tốt có xu thế hắc hóa nha. 】

Sơ Tranh đột nhiên nhận được nhắc nhở của Vương Giả, đáy lòng cô hơi lộp bộp một chút, thẻ người tốt đang êm đẹp lại hắc hóa cái quái gì?

Sơ Tranh cầm quần áo ném cho Cao Đằng, để chính anh ta đi thử.

Cô cầm điện thoại di động đi tới một bên, như có điều suy nghĩ nhìn về phía cửa hàng đối diện, trong cửa hàng sạch sẽ sáng tỏ, nhìn ra được đã chuẩn bị gần xong xuôi rồi.

Sơ Tranh bấm điện thoại gọi cho Tịch Kính.

Điện thoại vang lên hơn hai mươi giây mới được kết nối, giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng mềm mềm: "Alo."

"Em đang ở đối diện anh, tới đây một chút."

"..."

Thiếu niên lâm vào trầm mặc lâu dài, một hồi lâu sau hắn mới hàm hồ đáp một tiếng: "Ừ."

Sơ Tranh cúp điện thoại, nhìn lối vào cửa hàng, nhưng Tịch Kính cũng không phải đi từ trong tiệm ra, mà là đi từ bên cạnh tới.

Hắn chậm rãi đi về phía bên này, cách cửa kính thủy tinh, nhìn vào cô.

Sơ Tranh ra hiệu hắn tiến vào, thiếu niên hơi chần chờ, cúi đầu đi vào cửa hàng.

"Có... Chuyện gì không?" Tịch Kính cúi đầu, ngón tay quấy lấy vạt áo.

Sơ Tranh giơ tay ôm eo của hắn: "Mua cho anh mấy bộ quần áo, chọn một chút xem, có thích không."

"Không... Không cần, anh vẫn còn đồ chưa mặc hết." Tịch Kính nhỏ giọng từ chối.

"Vậy em mua cho người khác."

Tịch Kính bỗng nhiên ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, lên án trừng cô.

"Không phải vừa rồi trông thấy cái gì rồi chứ?" Sơ Tranh giơ tay gẩy gẩy mái tóc rũ xuống của hắn.

"..."

"Sơ Tranh tiểu thư, cái này..." Cao Đằng đi từ phòng thử đồ ra, thấy Sơ Tranh đứng cùng một chàng trai, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Kinh ngạc vì dung mạo của thiếu niên này quá kinh diễm.

Tay Sơ Tranh còn đặt bên hông thiếu niên, quan hệ không cần nói cũng biết.

Tịch Kính cúi đầu xuống, răng nanh khẽ cắn môi dưới, thấp giọng hỏi: "Anh ta là ai."

"Khách hàng."

"Khách hàng mà phải đi dạo phố cùng nhau sao?" Thiếu niên tủi thân nói: "Em..." Em có phải không cần anh nữa không.

"Anh hoài nghi em?" Lông mày Sơ Tranh nhẹ chau lại: "Em muốn làm gì, không cần thiết phải chạy đến trước mặt anh chứ?"

Tịch Kính hơi sững sờ, nơi mua sắm có rất nhiều, Sơ Tranh muốn tránh khỏi hắn, thì có thể đi nơi khác, căn bản không cần đến chỗ này.

Cô biết mình ở đây...

Tịch Kính biết đại khái mình suy nghĩ nhiều quá rồi, sắc mặt đỏ lên: "Thật xin lỗi, anh... Anh không nên hoài nghi em."

Sơ Tranh bóp bóp thịt bên hông hắn, thấp giọng nói: "Ban đêm lại thu thập anh. Chọn quần áo không?"

Tịch Kính còn chưa kịp phản ứng với câu phía trước, thì đã bị câu đằng sau kéo chạy.
Bình Luận (0)
Comment