Editor: Shu: @shu231
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Núi Vô Cố cách thành Lâm Giang cũng không gần, đi ngày đêm không ngừng cũng mất một ngày một đêm.
Sơ Tranh vén rèm lên nhìn qua ngọn núi phía xa.
Màn đêm buông xuống, chân trời đã lờ mờ có thể nhìn thấy những ngôi sao, ngọn núi bốc lên sương mù, như một tầng lụa mỏng, bao phủ lên núi Vô Cố.
Rõ ràng là một mảnh cảnh sắc an lành, không biết vì sao lại khiến cho người ta có một loại cảm giác đè nén không rõ ràng.
"Lâu chủ, có mùi máu tươi."
Lâu chúng bên ngoài đi qua báo cáo một tiếng.
Sơ Tranh cũng ngửi thấy được, không nồng đậm, pha trộn trong gió phiêu tán qua, xoay một cái liền biến mất không thấy gì nữa, khiến người ta không thể phân rõ rốt cuộc là từ nơi nào truyền đến.
Tân Vũ phát hiện cây trâm cài đầu mình mang theo bên người bị rơi mất, cây trâm kia đã có từ khi bọn họ bắt đầu nhớ được mọi chuyện, bọn họ cảm thấy là của cha mẹ lưu lại, cho nên vẫn luôn rất trân trọng, cảm thấy về sau có lẽ có thể tìm được cha mẹ của mình.
Mặc kệ lúc trước tại sao cha mẹ họ lại bỏ rơi bọn họ, bọn họ vẫn muốn gặp lại cha mẹ của mình.
Trong lòng bọn họ vẫn tồn tại chút may mắn, có lẽ cha mẹ họ có nỗi khổ gì đó, bất đắc dĩ mới vứt bỏ bọn họ mà thôi.
Khê Nam hỏi Tân Vũ nơi có khả năng làm mất, sau đó liền không thấy tăm hơi đâu nữa.
Món đồ trân quý của mỗi người đều không giống nhau, không thể bởi vì là một vật nhỏ bé không đáng tiền, mà cảm thấy đối phương chuyện bé xé ra to.
Biết đâu vật đó đối với người khác mà nói có trị giá ngàn vàng thì sao.
Nơi bị mất có khả năng nhất chính là nơi phát sinh đánh nhau với những người kia... Ngộ nhỡ những người đó còn ở vùng lân cận, va chạm với Khê Nam thì phải làm sao.
Nàng lo lắng Khê Nam đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm, cho nên mới gấp gáp như vậy.
"Cẩn thận một chút." Sơ Tranh nhìn ra xa xa, bình tĩnh hạ lệnh: "Đi dọc theo con đường này."
"Vâng."
Xe ngựa lắc lư chạy về hướng bóng đêm phía trước.
Sơ Tranh ngồi trong xe ngựa xóc nảy, như sống không còn gì lưu luyến nhìn hoa văn trên vách xe ngựa.
Bây giờ cô vốn nên khoan khoan khoái khoái nằm trên ghế quý phi, không phải ở trong này xóc nảy!!!
Xe ngựa lắc lắc lắc lắc, không biết qua bao lâu, Sơ Tranh nghe thấy tiếng mưa phùn sàn sạt rơi.
"Hu ——"
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Sơ Tranh xém chút bị quăng ra ngoài.
Mẹ!
Đột nhiên dừng xe cũng không hô một tiếng sao?
"Lâu chủ, hình như phía trước có tiếng đánh nhau."
Sơ Tranh vén rèm lên, tiếng binh khí va vào nhau leng keng trong mưa phùn vẫn lộ ra rõ rệt, gió cuốn theo mùi máu tươi phả vào mặt.
"Thất thần làm gì, chờ nhặt xác cho Khê Nam à?"
Người bên ngoài luống cuống giá một tiếng, cấp tốc chạy qua phương hướng âm thanh truyền đến.
Bóng đêm dày đặc, dưới đao quang kiếm ảnh, mấy bóng người như yêu ma quỷ quái vây lấy một người.
Trừ người bị vây công, cách ăn mặc của những người khác đều nhất trí, áo choàng màu đen, mũ áo trùm lên đầu.
"Hình như không phải Khê Nam công tử..."
Thân hình của Khê Nam không giống với người bị vây công lắm.
Khuỷu tay Sơ Tranh gác lên cửa sổ xe, dùng bộ dáng xem kịch nhìn bên kia, cô không lên tiếng, những người khác cũng không dám vọng động, đều nhìn qua bên kia.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu được một tấm thẻ người tốt từ Mãn Nguyệt, ngăn cản thẻ người tốt hắc hóa. 】
Sơ Tranh dự định hạ mông xem kịch không cứu người: "..."
Vùng hoang vu dã ngoại, có một đám người đánh nhau.
Sau đó Vương bát đản phát nhiệm vụ, mục tiêu của nhiệm vụ này ở đâu còn phải nói sao?
Vì sao mà nếu không phải cứu vớt thẻ người tốt ở ngay chỗ cô đang ở, thì lại là cứu vớt thẻ người tốt trên đường chứ, sao số cô lại khổ như thế.
Thẻ người tốt từng cứu vớt hệ ngân hà sao?
【 Tiểu tỷ tỷ cô có thời gian phun tào, không bằng cứu thẻ người tốt trước đi? 】 Vương Giả đưa ra đề nghị cho Sơ Tranh.
Giờ không lên thì đợi đến khi nào!
Tiểu tỷ tỷ xông lên!!
Sơ Tranh không hề dao động, lạnh lùng nhìn bên kia —— quá tối, không thấy rõ gì cả, chỉ trông thấy mấy bóng quỷ đang lắc lư.
Sơ Tranh buông màn xe xuống, xuống xe ngựa.
"Lâu chủ."
Lập tức có người mở dù cho Sơ Tranh, che lên đầu cô, ngăn cản mưa phùn rơi xuống.
Sơ Tranh đi qua phía đánh nhau bên kia, cô cho người nâng đèn, xuất hiện gióng trống khua chiêng như vậy, lập tức khiến cho người bên kia cảnh giác.
Tiếng gió trong núi rừng thổi xiết mà qua, đoàn người chậm rì rì xách đèn đi qua, nữ hài tử dẫn đầu còn che dù, hình tượng này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Người bên kia đều dừng lại, quỷ dị nhìn cô.
Người bị vây công ở giữa dùng kiếm cắm lên mặt đất chống đỡ thân thể, ôm ngực thở dốc từng ngụm, nhân cơ hội khôi phục thể lực.
Cô nương đi tới ăn mặc tinh xảo, như đại tiểu thư cao quý đi nhầm vào chốn núi hoang.
Nhưng trên người cô lại có một loại khí chất trầm tĩnh lạnh lùng, không thể bỏ qua, càng không dám nhìn thẳng.
Cô nương đứng ở sườn núi hơi cao hơn một chút, âm thanh lạnh lẽo vạch ngang màn mưa đêm: "Nhìn ta làm gì, ta đi ngang qua, các ngươi tiếp tục."
Mọi người: "..."
Tư thế này của ngươi có chỗ nào giống đi ngang qua hả.
Bởi vì Sơ Tranh xuất hiện quá quỷ dị, người bên kia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không khí giằng co đến quỷ dị, giống nhưdây cung kéo căng, lúc nào cũng có thể đứt.
"Các ngươi không đánh nữa à?" Sơ Tranh đợi thêm một lát, thấy bọn họ không hề động, chậm rãi hỏi: "Ai trong các ngươi là Mãn Nguyệt?"
Người bên kia cảnh giác nhìn trái phải, hiển nhiên không hề có ai tên như vậy.
"Quấy rầy rồi."
Sơ Tranh xoay người bước đi.
Thẻ người tốt chỉ là ở gần đây, cũng không đại biểu nằm trong những người này.
"Chờ một chút!"
Có người gọi cô lại.
Sơ Tranh quay đầu, người gọi cô là người bị bao vây kia, lúc này hắn ta đã kiệt sức, nói chuyện cũng đều là tiếng thở dốc.
"Ta biết hắn ở đâu." Mặc kệ là tại sao cô gái này lại tìm Mãn Nguyệt, bây giờ cũng là cơ hội của hắn.
Sơ Tranh nhíu mày, cước bộ nhẹ nhàng quay lại, làn váy xẹt qua một độ cong trong không khí, quang ảnh lay động, bóng của cô bị kéo đến mảnh dài.
Người không được ánh sáng chiếu vào phía sau, giống như yêu ma quỷ quái đứng sừng sững sau lưng cô, mỗi người đều có vẻ quỷ dị.
Đám người Phong Mãn Lâu: "..." Toàn bộ dựa vào lá gan lâu chủ cho, nếu không bọn họ cũng không dám đứng ở đây!!
Âm thanh lạnh như băng của cô gái chậm rãi vang lên: "Ngươi biết?"
Người kia gật đầu: "Ta biết."
"Ở đâu?"
"Ngươi cứu ta trước đi đã."
Không khí đột nhiên thay đổi, mấy người vây công người ở giữa kia chưa động thủ, là vì không rõ lai lịch của Sơ Tranh, người cô mang theo nhìn qua cũng không ít.
Bây giờ người này cầu cứu chẳng kiêng nể gì, sao bọn họ còn có thể ổn định nữa chứ.
Lúc này có một người lướt qua phía chính giữa.
Người kia cố hết sức rút kiếm đón đỡ.
"Ta chết rồi, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm được hắn!!" Người kia bớt chút thời gian rống với Sơ Tranh một tiếng.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi còn uy hiếp nữa à!
"Cứu hắn về." Sơ Tranh cho người bên cạnh một ánh mắt.
Lâu chúng: "..."
Lạnh run.
Không đi được không?
"Lâu chủ... Ta cảm thấy... Ta đánh không lại bọn họ. Vì không để cho Phong Mãn Lâu mất mặt, ta đề cử A Mộc đi!"
Người kia lập tức đùn đẩy một người khác ra, trốn ra phía sau.
A Mộc bị đẩy ra liên tục xua tay: "Không được, không được, ta không được."
Vừa rồi bọn họ đã xem lâu như thế, võ công của những người này rõ ràng cao hơn bọn họ, thế này mà đi qua không phải tự tìm cái chết sao?
Làm người phải tự biết lấy mình, không thể mù quáng chịu chết.
A Mộc lại đẩy người phía sau ra, một đám người ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, hình ảnh kia phải gọi là rất quỷ dị.
Sơ Tranh: "..."
Người phía đối diện: "..." Các ngươi là đến làm trò hề đúng không? Tư thế trâu bò ầm ầm ban nãy, còn tưởng rằng rất lợi hại, kết quả lại là thế này?