Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Trạng thái của Phó Tinh Thần không tốt lắm, liên tiếp NG nhiều lần, trên mặt Sơ Tranh không lộ ra vẻ gì, nhưng Phó Tinh Thần luôn cảm thấy trong mắt cô lộ ra mấy chữ to "đây chính là chuyên nghiệp của anh à".
Cuối cùng thật sự không qua được, đạo diễn đành phải cho mọi người nghỉ ngơi trước.
"Tần Sơ Tranh." Phó Tinh Thần gọi cô lại: "Chuyện trên mạng có liên quan gì đến cô không?"
Sơ Tranh liếc nhìn hắn ta, con ngươi không nổi sóng, luôn có một loại cảm giác làm cho người ta không rét mà run.
"Phó tiên sinh cũng cần giải thích với tôi một chút, vì sao bọn họ lại cảm thấy người trong tấm hình kia là tôi."
Vẻ mặt của Phó Tinh Thần trong nháy mắt biến đổi.
Một lát sau hắn ta bình tĩnh trả lời: "Tôi không biết, ngôn luận trên mạng, có liên quan gì đến tôi?"
"Ồ." Sơ Tranh lãnh đạm ồ một tiếng, chậm rãi nói: "Nếu đã như thế, vậy vì sao Phó tiên sinh lại tới hỏi tôi, ngôn luận trên mạng, có liên quan gì đến tôi?"
Phó Tinh Thần siết chặt tay, giọng điệu mang vẻ chất vấn: "Người biết chuyện của tôi và Niên Nguyệt, cô là người đầu tiên, tấm hình kia chẳng lẽ không phải do cô phát ra ngoài?"
Tấm hình lúc đầu kia, cái chỗ đó... Phó Tinh Thần không cảm thấy có người khác có thể chụp được.
Người duy nhất có hiềm nghi chính là cô.
Sơ Tranh ung dung không vội hỏi: "Anh nói là tôi thì chính là tôi à? Phó tiên sinh, chứng cứ đâu?"
Phó Tinh Thần: "..."
Hắn ta đương nhiên không có chứng cứ, người vạch trần lúc ban đầu không hề có một chút quan hệ gì với cô, có lẽ vận dụng quan hệ đi thăm dò thì có thể thăm dò ra được, nhưng bây giờ làm gì có thời gian mà đi thăm dò.
"Phó tiên sinh không có chứng cứ thì không nên nói lung tung..." Sơ Tranh hạ giọng: "Vu oan cũng là phạm pháp."
Phó Tinh Thần: "..."
"Tần Sơ Tranh."
Giọng nói trầm thấp mang theo chút mỉa mai của người đàn ông từ phía sau vang lên.
Sơ Tranh: "..." Giọng nói này sao lại giống thẻ người tốt nhà cô thế nhỉ?
Sơ Tranh nghiêng đầu sang, Cố Ngự được vệ sĩ đẩy dừng ở nơi cách đó mấy mét, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, nhìn không rõ khuôn mặt lắm, nhưng nhân viên công tác xung quanh đã bắt đầu nghị luận.
"Người này sao trông khá quen nhỉ?"
"Cô cũng cảm thấy vậy à?"
"Có phải là Cố Ngự không?"
"Chính là anh ấy, giọng nói vừa rồi chắc chắn là của Cố Ngự!!"
"Anh ấy đến thăm Tần tiểu thư sao?"
"A a a, bọn họ thật sự đang yêu nhau à?"
"Chuyện đó còn giả được nữa sao, Cố Ngự đã đăng lên Weibo rồi kia kìa, chắc cú rồi!"
Cố Ngự đến, lập tức gây nên bạo động không nhỏ, nhưng đáng tiếc bên cạnh hắn có một vệ sĩ hung thần ác sát đứng đó, đám người này cũng không dám tiến lên.
Sơ Tranh lập tức đi qua phía Cố Ngự: "Sao anh lại tới đây?"
"Là tôi quấy rầy đến cô và người trong lòng rồi à?" Cố Ngự ngữ điệu cổ quái: "Vậy thì thật xin lỗi nhé."
Câu thật xin lỗi này, cũng không có một chút ý tứ xin lỗi nào, ngược lại càng nhiều hơn chính là trào phúng.
Sơ Tranh nhìn về phía Phó Tinh Thần bên kia một chút, sắc mặt Phó Tinh Thần cực kém nhìn sang bên này, hắn ta đại khái không nghĩ tới Cố Ngự sẽ xuất hiện ở đây...
Sau khi Cố Ngự xảy ra chuyện, thì rốt cuộc không xuất hiện trước mặt truyền thông nữa.
Ngày hôm nay vậy mà lại đến đoàn làm phim...
Sơ Tranh nghiêm túc hỏi: "Vì sao anh lại cảm thấy quấy rầy đến chính mình?"
Cố Ngự: "???"
Sơ Tranh nhận lấy vị trí của vệ sĩ, đẩy Cố Ngự đi vào phòng nghỉ ngơi, ném những người ngo ngoe muốn động kia lại sau lưng.
"Sao anh lại tới đây?"
Khi cửa phòng nghỉ đóng lại, Sơ Tranh tiếp tục vấn đề lúc ban đầu.
Cố Ngự hừ lạnh một tiếng: "Bà nội bảo tôi đưa bữa sáng tới cho cô, không phải tôi muốn tới."
Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng: "Bữa sáng đâu?" Bị anh ăn rồi à?
Bữa sáng còn ở trên xe, Cố Ngự bảo vệ sĩ đi lấy tới đây. Sơ Tranh mở hộp ra, thứ đầu tiên trông thấy chính là hình trái tim bên trong.
Sơ Tranh nhíu mày nhìn về phía Cố Ngự.
Cố Ngự xém chút một hơi không đi lên được: "Đây là do người hầu chuẩn bị, tôi không biết, cô nhìn tôi như thế làm gì?"
Lão phu nhân nói bữa sáng yêu thương, thật đúng là bữa sáng yêu thương mà!
Có ai hố cháu trai mình như thế không?
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, cầm đũa đã chuẩn bị sẵn bên trong ăn sáng, Cố Ngự thở phào, một lát sau chỉnh ngay ngắn thân thể, hắn sợ cái gì, bữa sáng vốn cũng không phải do hắn chuẩn bị.
Cố Ngự nhìn Sơ Tranh ăn sáng.
Quần áo trên người cô vẫn chưa thay, ngồi ở bên kia, chỉ lưu lại một bên sườn mặt.
Cô gái cử chỉ ưu nhã, không hề sắc bén cường thế giống như khi ở trong màn ảnh, lúc này yên lặng ăn cơm, không khỏi có mấy phần nhu hòa.
"Đẹp không?" Sơ Tranh đột nhiên quay đầu, đối đầu với ánh mắt hắn.
"Ai nhìn cô." Cố Ngự bối rối dời ánh mắt: "Tần tiểu thư đừng tự mình đa tình."
"Ồ."
Nội tâm Cố Ngự hoảng thành một nhóm, ép buộc mình thay đổi vị trí lực chú ý.
"Tần tiểu thư, cô chưa nhận được sự cho phép của tôi mà đã công khai quan hệ của chúng ta trên mạng, cô cảm thấy làm như vậy có thích hợp không?"
Sơ Tranh hỏi lại: "Không thể công khai?"
"Đây không phải là chuyện của một mình cô!" Hắn cũng là người trong cuộc!
"Tôi không phải là vị hôn thê của anh?"
"... Trên danh nghĩa mà thôi."
"Dù thế tôi vẫn là vị hôn thê của anh. Vậy vì sao tôi không thể gặp người khác?" Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.
"..." Đây là vấn đề có thể gặp người hay không ư?
Cố Ngự cổ quái nhìn cô một hồi, lông mày nhẹ chau lại: "Tần Sơ Tranh, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Phó Tinh Thần đang ở ngay đằng kia, cô không đi tìm người trong lòng của cô, lại ở chỗ hắn giày vò cái gì? Hôn ước này của bọn họ hai bên cũng không nguyện ý, bày trò hư tình giả ý như thế làm gì.
"Chẳng lẽ người cô thích không phải Phó Tinh Thần?"
"Tôi không thích hắn ta." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Hắn ta là cái thá gì."
Cố Ngự: "???"
Trước đó là ai muốn chết muốn sống, khăng khăng muốn giải trừ hôn ước với hắn, nói đời này mình chỉ thích một mình Phó Tinh Thần hả?
"Tôi thích anh."
Giọng nói của cô gái thanh thúy, trên gương mặt tinh tế xinh đẹp toàn là nghiêm túc, làm cho người ta hoàn toàn không thể nhìn ra là cô đang nói đùa.
-
Sắc mặt Cố Ngự không tốt lắm rời khỏi đoàn làm phim, mãi đến khi xe chạy ra một khoảng cách rất dài, thần sắc căng cứng của hắn mới khẽ chuyển biến.
Cô ta lại nói thích mình?
Nếu như trước đó cô ta không làm ra những chuyện kia, thì Cố Ngự đại khái sẽ tin tưởng.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới những chuyện trước đây người phụ nữ đó từng làm, những lời đã nói, thì Cố Ngự không có cách nào tin tưởng được, chắc chắn là cô đang nghĩ ra ý đồ xấu gì đó, nhất định là như vậy!!
Miệng của nữ nhân, gạt cả người lẫn quỷ.
Còn muốn lừa hắn! Ha ha ha!
Cố Ngự lấy điện thoại di động ra, vốn muốn xem chuyện lúc trước một chút, kết quả nhấn vào, đã nhìn thấy hot search mình sáng sớm đi thăm quan phim trường.
[ Mới sớm như thế mà chồng đã đi thăm quan phim trường, đây là chân ái sao? ]
[ Tôi chua, chua thành chanh tinh. ]
[ Thật hâm mộ Tần Sơ Tranh, không biết tích phúc cả mấy đời mới có thể có được chồng chúng ta. ]
[ A a a! Chồng ơi sao anh có thể bị tiểu yêu tinh khác lừa chạy mất thế hả!! Anh đã quên nhóm lông vũ nhỏ ở ven hồ Đại Minh của anh rồi sao? ]
[ Em cũng muốn đến thăm quan phim trường của chồng, bao giờ chồng trở lại với công việc. ]
[ Một bức huyết thư cầu mong chồng trở lại. ]
Cố Ngự: "..."
Hắn không nên đến!!
Cố Ngự oán hận nhấn vào trang cá nhân của Sơ Tranh, trước đó còn là một acc nhỏ không có gì cả, bây giờ đã sắp được ba triệu fan hâm mộ.
Đây không phải là cọ nhiệt độ thì là cái gì!!
Cố Ngự vốn định thoát ra ngoài, kết quả trượt tay nhấn follow.