Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Tiên sinh... Ngài đang làm gì vậy?" Quản gia khiếp sợ nhìn Cố Ngự không có chút hình tượng nào, vểnh mông lên, nhìn ngó xuống dưới giường.
Cố Ngự lập tức đứng lên, ai ngờ đứng lên quá mạnh, đầu đụng vào giường nghe "cộp" một tiếng.
Âm thanh kia làm quản gia nghe mà đầu cũng đau theo.
Cố Ngự ôm đầu, đau đến nhất thời không có động tác.
"Tiên sinh, ngài làm gì thế!" Quản gia vội vàng đi tới: "Để tôi xem xem ngài đụng vào chỗ nào rồi?"
"Tôi không sao." Cố Ngự cự tuyệt quản gia quan tâm, cắn răng hỏi: "Có phải Tần Sơ Tranh từng về không?"
"... Vừa rồi đúng là Tần tiểu thư từng về."
"Không phải cô ta đang quay phim sao? Về làm gì!" Trở về liền cho hắn một kinh hãi lớn như thế, có phải cô đặc biệt đến để tra tấn hắn không!
Ai muốn kết hôn với cô chứ!
Cô đã hỏi ý kiến của hắn chưa?
"Nói xin nghỉ làm ít chuyện." Quản gia tận tụy nói: "Tiên sinh, ngài thật sự không có chuyện gì sao?" Nhìn có vẻ rất đau nha.
Xin phép nghỉ làm ít chuyện... Chuyện này, dưới đáy lòng Cố Ngự đã hiểu rõ.
"Chú đi ra ngoài trước đi." Hắn cần lẳng lặng.
Quản gia cẩn thận từng bước rời khỏi phòng, Cố Ngự ôm đầu xoa xoa, lần nữa nằm rạp xuống đất, vừa nằm xuống lại cảm thấy không an toàn, đi đóng cửa lại, khóa lại.
Cố Ngự tìm ở dưới gầm giường nửa ngày, tìm được hộp nhẫn vừa rồi hắn xốc chăn lên làm lăn xuống.
Cố Ngự dựa lưng vào giường, ngồi ở trên thảm, nhìn hộp nhẫn trong tay, một hồi lâu sau mới mở ra.
Chiếc nhẫn an tĩnh nằm ở bên trong, Cố Ngự lấy chiếc nhẫn ra, cầm chiếc nhẫn kia nhìn một hồi lâu, cuối cùng mặt lạnh đeo lên trên ngón tay mình.
Hắn cũng không đeo chiếc nhẫn đính hôn kia, bây giờ chiếc nhẫn này là vật trang trí duy nhất trên tay hắn.
"Bộp..."
Cố Ngự khép "bộp" hộp nhẫn lại, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Bên kia nghe máy, Cố Ngự cười lạnh một tiếng: "Tần tiểu thư, cô vã đến mức như thế sao?"
"..." Vã là cái gì? Thẻ người tốt lại phát điên cái gì đấy?
"Giấy chứng nhận kết hôn là thế nào?" Ngày hôm nay cô mà không giải thích rõ ràng thì chuyện này không xong đâu.
Giọng nói thanh lãnh của cô gái chậm chạp vang lên: "Có người nói tôi chỉ là vị hôn thê của anh, cuối cùng hoa rơi vào nhà nào còn chưa nhất định, cho nên bây giờ tôi để cho hoa rơi, có vấn đề gì?"
Cố Ngự: "???"
Hoa rơi cái quỷ gì?
Cô dùng từ lộn xộn gì đây hả!
"Cô đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Đăng ký kết hôn là chuyện của hai người, cô dựa vào cái gì mà làm chủ thay hắn.
Hắn là người trong cuộc, hắn mới là người trong cuộc!
"..." Sơ Tranh hơi trầm mặc, quyết định đi theo hình thức, dỗ dành thẻ của mình: "Cố tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý đi đăng ký kết hôn với em không?"
Cố Ngự: "Không nguyện ý."
"Ồ." Sơ Tranh rất bình tĩnh nói: "Vậy cũng không có cách nào, chúng ta đã nhận giấy rồi."
Cố Ngự: "..."
Nếu như cô ta ở trước mặt mình, tuyệt đối sẽ bóp chết cô ta.
Nghe xem cô đang nói tiếng người sao hả?
Cố Ngự tức giận đến cúp điện thoại, gọi cho Cố lão phu nhân, có lẽ Cố lão phu nhân đã sớm đoán được, điện thoại và máy riêng đều không gọi được.
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự ném điện thoại đi, lật tìm tờ giấy màu đỏ vừa rồi hắn dùng chăn che lại trên giường, lật nửa ngày cũng không thấy đâu, Cố Ngự tức giận đến mức xách chăn lên giũ tung một trận.
Tờ giấy màu đỏ rơi từ trong chăn ra, Cố Ngự cầm kéo lên liền muốn cắt, trong nháy mắt khi kéo đụng phải tờ giấy đỏ, hắn lại dừng lại.
Không được, nếu cứ cắt như vậy, khi ly hôn chẳng phải sẽ phải bổ sung lại sao?
Không thể cắt.
Cố Ngự ném cái kéo đi, giấy kết hôn trong tay như khoai lang nóng bỏng tay, cầm cũng không được, đặt xuống cũng không xong.
Cuối cùng Cố Ngự ném nó vào trong ngăn tủ khóa lại, xem như không nhìn thấy.
Chờ cô về lập tức đi ly hôn!
Dựa vào cái gì mà hắn lại bị kết hôn chứ!
-
Sơ Tranh làm xong xuôi chuyện này trở về đoàn làm phim, Yaren vẫn còn đang trang điểm cho mấy diễn viên chính, Sơ Tranh thấy không có việc gì, trực tiếp trở về khách sạn.
Có vị đại lão Yaren này ở đây, diễn viên chính cho dù bị giày vò cũng hết sức vui vẻ.
Có thể tạo mối quan hệ với Yaren, về sau bọn họ cũng có cơ hội mời Yaren trang điểm cho.
Nhưng mà Yaren người này vô cùng cao lãnh, đối mặt với bọn họ đều hờ hững lạnh lẽo, chứ đừng nói là muốn xin phương thức liên lạc.
Ngay cả Kiều Tích Vũ ở chỗ Yaren cũng bị cho ăn canh bế môn.
Kiều Tích Vũ vốn muốn rút ngắn quan hệ với Yaren, ai biết lại bị Yaren làm như không thấy, làm cho Kiều Tích Vũ tức giận không nhẹ.
Sau khi cô ta thành danh, vẫn luôn được người ta tâng bốc, có bao giờ tức thành thế này đâu.
Nghĩ đến Yaren là do Tần Sơ Tranh gọi tới, nội tâm Kiều Tích Vũ càng tức giận, ghen ghét.
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim cũng cảm nhận được nộ khí của Kiều Tích Vũ, không dám lượn lờ trước mặt cô ta, lần nào thảo luận cũng trốn rất xa.
"Yaren thật sự do Tần Sơ Tranh mời đến à?"
"Đúng thế... Nghe trợ lý của anh ấy nói, anh ấy sẽ luôn đến đây cùng Tần tiểu thư đến khi đóng máy."
"Có thật không?"
"Chắc là thật."
"Mẹ nó!"
"Sao Tần tiểu thư lại quen biết anh ấy được nhỉ? Trước kia tôi cảm thấy là người khác cường điệu lên thôi, nhưng nhìn thấy Yaren tự tay trang điểm cho những người kia, tôi thật sự tin tưởng, đây là tà thuật!"
Yaren sẽ đến đoàn làm phim cùng Sơ Tranh đến khi đóng máy, người vui nhất không ai khác là đoàn làm phim, bọn họ dự định lại nhờ Yaren làm tạo hình khác, tốt nhất là mỗi diễn viên chính đều góp đủ bảy bộ trang bị triệu hoán thần long.
Đoàn làm phim chụp ảnh đến nghiện. jpg
Đoàn làm phim thì vui vẻ, nhưng Kiều Tích Vũ lại tức chết rồi.
Quá trình quay tiếp sau đó cũng coi như thuận lợi, Kiều Tích Vũ nhiều lần tìm Sơ Tranh gây phiền phức, bị Sơ Tranh thô bạo -- dùng tiền nện đến mặt đau.
Người trong đoàn làm phim cũng đều phát hiện, Sơ Tranh thật sự có tiền.
Mỗi ngày không gián đoạn tặng đồ ăn vặt, đồ ăn khuya, trừ diễn viên, thì những nhân viên công tác như bọn họ đều bị nuôi cho mập mạp.
Kiều Tích Vũ vốn muốn để những nhân viên này làm khó Sơ Tranh, nhưng mà ăn đồ của người ta thì phải nương tay với người ta, nhân viên công tác làm sao nguyện ý làm khó Sơ Tranh.
Kiều Tích Vũ chỉ có thể tự lên, nhưng sau mấy lần bị xấu mặt thì cũng không dám bày trò nữa, an phận quay phim một thời gian.
Hôm nay, Sơ Tranh gặp phải Kiều Tích Vũ và Kiều Vi trong thang máy ở khách sạn.
Hai người đang cười cười nói nói, Sơ Tranh đi vào, Kiều Tích Vũ trực tiếp trầm mặt lại, Kiều Vi không khoa trương như vậy, nhưng nụ cười cũng phai nhạt.
"Tần tiểu thư, đã lâu không gặp." Kiều Vi chủ động chào hỏi.
Sơ Tranh không lên tiếng.
Kiều Tích Vũ không nhớ lâu, quái gở: "Có chút gia giáo nào không, điểm lễ phép ấy cũng không hiểu."
Sơ Tranh quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng không có nhiệt độ, Kiều Tích Vũ bỗng nhiên đối đầu với ánh mắt như thế, một cỗ khí lạnh vọt từ bàn chân lên trán.
Cô ta vô thức lui về phía sau một bước.
Kiều Vi đỡ cô ta mới không xảy ra chuyện gì xấu mặt.
Ánh mắt của cô gái này sao lại đáng sợ như thế?
Đinh --
Cửa thang máy mở ra, Sơ Tranh trực tiếp bước ra khỏi thang máy.
Kiều Vi dùng tay chặn cửa thang máy: "Tần tiểu thư, tôi sẽ không từ bỏ Cố Ngự, chúng ta cạnh tranh công bằng."
Bước chân Sơ Tranh ngừng lại, quay người trở lại, chậm rãi lên tiếng: "Cạnh tranh công bằng?"
Kiều Vi nở nụ cười yếu ớt: "Tần tiểu thư không dám sao? Cuối cùng Cố Ngự chọn ai, thì phải xem bản lĩnh của chúng ta..."
Kiều Vi còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên giống như bị người bóp chặt yết hầu.
Trong mắt đẹp phản chiếu một màu đỏ rực, phía trên rõ ràng viết tên Tần Sơ Tranh và Cố Ngự.
Đó là giấy chứng nhận kết hôn...
Sắc mặt Kiều Vi lập tức trở nên trắng bệch.
Bọn họ vậy mà đã đăng ký kết hôn.
Sơ Tranh nhét giấy chứng nhận kết hôn về lại trong túi: "Gia giáo của Kiều gia chắc hẳn không có khoản làm người thứ ba đâu nhỉ?"