Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1867

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đá vụn ào ào nện xuống, Sơ Tranh che chở Tân Trục, rơi vào trên mặt đất hơi ẩm ướt.

Tân Trục được Sơ Tranh bảo vệ, cả đầu đều chôn trong ngực cô, ấm áp trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.

Hắn giống như nghe thấy tiếng tim đập của cô, trầm ổn lại bình tĩnh, ở vào tình thế như vậy, có thể trấn an lòng người.

Âm thanh bên tai biến mất, Tân Trục cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí.

Trước mắt là một vùng tăm tối, không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có hô hấp rất nhỏ thỉnh thoảng rơi xuống của cô.

Giọng nói mang theo sự khẩn trương của Tân Trục vạch phá bóng tối: "Cô, cô không sao chứ?"

"Không sao."

Giọng nói của cô gái thanh lãnh đạm mạc, không có chập trùng gì, nghe không ra bất kỳ dị thường gì.

Sơ Tranh ngồi dậy, Tân Trục muốn dãy dụa, lại bị cô giam cầm trong lòng.

"Đừng nhúc nhích."

Có lẽ là giọng nói của người ôm mình quá mức bình tĩnh, Tân Trục cứng lại ở đó không hiểu gì.

Toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại.

Những người vừa rồi rơi xuống cùng với bọn họ, lúc này không hề có một chút động tĩnh nào, giống như nơi này chỉ còn lại bọn họ.

Nhịp tim đập bên tai Tân Trục càng thêm rõ ràng hơn.

Bao gồm cả nhịp đập của trái tim hắn, đang dần dần gia tốc lên, bên tai nóng lên từng đợt.

Cũng may lúc này đen kịt một màu, không nhìn thấy gì cả, bằng không thì Tân Trục hoàn toàn không biết nên làm sao để đối mặt với Sơ Tranh.

"Chúng ta trước kia... Từng gặp nhau sao?"

Tân Trục đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

Sơ Tranh hơi sửng sốt, trong bóng tối khẽ nhíu mày: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Thẻ người tốt vẫn không có ký ức, cô rất chắc chắn về điểm này.

"Có một loại cảm giác rất quen thuộc, luôn cảm thấy trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi." Tân Trục nhẹ giọng trả lời: "Hơn nữa, cô rất đặc biệt với tôi."

Từ khi bọn họ gặp mặt, cô đã rất đặc biệt đối với mình.

Một mình hắn sống ở đây lâu như vậy, một người xa lạ như cô, vì sao lại đặc biệt với mình?

Tân Trục không cảm giác được ác ý của cô, cho nên...

Sơ Tranh giơ tay ôm lấy bả vai hắn, lạnh lẽo cứng rắn nói: "Chưa từng gặp. Năm 88 anh đã hơn hai mươi tuổi, tôi bây giờ mới lớn tầm bằng anh, sao chúng ta có thể từng gặp nhau được?"

"... Cũng đúng." Giọng nói của Tân Trục yếu đi.

Sơ Tranh lung lay đèn pin trong tay, đã bị rớt bể, cũng không che giấu Tân Trục, trực tiếp lấy một cái đèn pin mới ra.

Ánh sáng sáng lên, lúc này Tân Trục mới nhìn rõ bốn phía, đáy lòng cũng rõ ràng vừa rồi vì sao Sơ Tranh lại bảo hắn đừng nhúc nhích.

Xung quanh bọn họ toàn là chông nhọn dựng đứng trên mặt đất, không biết bị chôn ở đây bao nhiêu năm mà vẫn vô cùng sắc bén.

Nếu như vừa rồi hắn khẽ động, nhẹ thì bị đâm bị thương, nặng thì có thể sẽ chịu vết thương rất nghiêm trọng.

Không gian ở chỗ này không lớn, cũng chỉ có hai người bọn họ.

"Bị thương không?" Sơ Tranh quan sát xung quanh xong, chuyển ánh sáng lên trên người hắn.

Tân Trục lắc đầu.

Sơ Tranh lại không yên lòng tự động thủ sờ tay và chân hắn, xác định không có thương tổn, kéo người dậy.

Tân Trục đứng dậy, nơi vừa rồi bọn họ ngồi, cũng có cây chông giống vậy, nhưng lúc này đều đã bị đè gãy.

Tân Trục: "..."

Bọn họ nặng như vậy sao?

Hơn nữa rơi xuống như thế mà không đâm vào người à? Sao lại bị đè gãy?

Tân Trục nhìn về phía người Sơ Tranh, không phát hiện bất kỳ vết máu và vết thương nào, lông mày lại nhíu một cái.

Tân Trục không dám hỏi vấn đề này, cúi đầu nhìn quanh mặt đất: "Tiểu Thất đâu? Tiểu Thất? Tiểu Thất?"

Giọng nói của hắn trống rỗng bồi hồi quay về, không có bất kỳ đáp lại gì.

"Đi từ bên kia ra ngoài." Sơ Tranh không có tâm tình tìm chuột gì cả, dùng đèn pin chiếu sáng một phương hướng.

Tân Trục muốn nói lại thôi, ánh mắt không ngừng đảo qua mặt đất, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Ừ..."

Chông có cự ly nhất định, cẩn thận một chút sẽ không đụng phải, Sơ Tranh đi phía trước dẫn đường, Tân Trục đi theo phía sau.

Sơ Tranh đi hai bước, quay lại vươn tay về phía Tân Trục.

Tân Trục mờ mịt nhìn cô.

"Tay."

"Không..."

"Nhanh lên."

"..."

Tân Trục chần chờ đưa tay tới, Sơ Tranh không cần chính hắn để lên, tự giơ tay nắm chặt, dắt hắn đi lên phía trước.

Phạm vi của chông không tính là lớn, hai người rất nhanh liền đi ra ngoài.

Tân Trục theo bản năng muốn rút tay về, Sơ Tranh càng nắm chặt hơn: "Đừng lộn xộn."

"Không cần như thế, tôi có thể tự đi." Nam nữ thụ thụ bất thân, Tân Trục rất không thích ứng, lúc này cảm thấy tất cả tế bào trên toàn thân đều không thoải mái.

Sơ Tranh híp mắt: "Anh ghét tôi nắm tay anh?"

Tân Trục hơi trừng mắt, theo bản năng phản bác: "Không phải, tôi không có."

"Nếu đã không ghét, tôi nắm tay anh một chút thì làm sao? Anh có ý kiến gì?" Sơ Tranh không cho Tân Trục bất cứ cơ hội nói chuyện nào: "Dưới này nguy hiểm như vậy, tôi dắt anh đi an toàn hơn."

Tân Trục mở miệng, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

Nhưng... Nhưng cái này không đúng!

Trong ấn tượng của hắn, con gái đều rụt rè thận trọng, sao có thể to gan làm càn như thế? Nói như thế mà không xấu hổ sao?

Sơ Tranh cũng không có tinh lực đi để ý tới chuyện Tân Trục đang suy nghĩ gì.

Phía trước là hai lối đi, một trái một phải.

"Đi bên nào?" Sơ Tranh hỏi thăm ý kiến của Tân Trục.

Thật lâu sau, Tân Trục cong cong ngón trỏ, chỉ chỉ mình: "Cô hỏi tôi?"

"Nơi này còn có người khác?"

"... Tôi không biết." Vẻ mặt Tân Trục rất mờ mịt.

"Anh tùy tiện chọn." Sơ Tranh giao quyền lựa chọn cho Tân Trục.

Tân Trục: "Nhưng nếu tôi chọn sai, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm."

Sơ Tranh không để ý nói: "Không sao, tôi bảo vệ anh, chọn đi."

Tân Trục: "..."

Con gái bên ngoài bây giờ đều như thế này sao?

Sơ Tranh cổ vũ Tân Trục chọn, Tân Trục nhìn quanh trái phải, do dự bất định, thực sự không biết nên chọn bên nào.

Tân Trục đột nhiên lóe lên linh quang, miệng vừa nhỏ giọng lẩm nhẩm, vừa dùng tay chỉ qua chỉ lại hai bên: "Chọn một chọn hai chọn hoa hồng, không phải bạn đến thì là nó..."

Cuối cùng ngón tay Tân Trục chỉ vào bên phải.

Sơ Tranh không chần chờ chút nào, kéo Tân Trục đi sang bên kia.

"A..."

Tân Trục hô nhỏ một tiếng.

Không... Không suy nghĩ thêm một chút sao?

"Tại sao có thể qua loa thế này, gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ."

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...

"Không hoảng hốt, mình là con trai, mình có thể bảo vệ cô ấy."

Tân Trục lầm bầm lầu bầu nói thầm, một vài chữ hơi mơ hồ, không nghe được rõ ràng.

Sơ Tranh đi ở phía trước, đáy lòng rất bất đắc dĩ, nhưng lại không cắt ngang hắn, mặc cho hắn nói thầm một mình.

Tận đến khi Tân Trục kịp phản ứng, bỗng nhiên ngừng lên tiếng, trong lối đi mới chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.

-

Sơ Tranh và Tân Trục đi được tầm hơn một tiếng, lại trông thấy một căn phòng đá.

Ở bên ngoài xác định phòng đá không cách nào đóng lại, lúc này Sơ Tranh mới đi vào.

Trong phòng đá phủ kín các loại mạng nhện, ở vị trí trong góc, có hai thi thể nằm... Không phải thi thể mới, mà là thi thể đã hóa thành xương trắng.

Tân Trục trông thấy hai thi thể kia, cả người đều cứng đờ lại.

Sơ Tranh cũng phát hiện quần áo vẫn chưa mục nát, rất giống với bộ quần áo mà Tân Trục mặc lúc ban đầu khi mới nhìn thấy hắn.

Dù là kiểu dáng hay là màu sắc...

"Anh quen sao?"

Tân Trục nuốt một ngụm nước bọt, vừa muốn nói gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ôm đầu ngồi xổm xuống.

Vẻ mặt Sơ Tranh khẽ biến, bước mấy bước tới: "Lại đau đầu?"
Bình Luận (0)
Comment