Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1997

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Rời khỏi Cẩm Tú Các, mặt mũi Chân Nhu đều tràn đầy đần độn, ả nhìn Trường Tôn Hành một chút, thấy thần sắc gã không tốt, không tìm đường chết tiến lên.

Trường Tôn Hành quay đầu trừng bảng hiệu Cẩm Tú Các một chút.

Một hồi lâu sau, Trường Tôn Hành chủ động ôm Chân Nhu: "Nhu Nhi, chỗ ta vừa có được vài cuộn vải không tệ, ta cho người đưa qua cho nàng nhé."

"Đa tạ điện hạ." Chân Nhu cúi đầu tạ ơn.

"Lần này ủy khuất cho nàng rồi."

"Thiếp thân không ủy khuất." Chân Nhu rúc vào trong ngực Trường Tôn Hành, có ủy khuất cũng không thể nói mình ủy khuất.

Lúc này nháo với Trường Tôn Hành, đó không phải là tìm chết sao.

Nhưng mà Chân Nhu càng nói như vậy, Trường Tôn Hành lại càng thấy có lỗi với ả.

Cho nên lại đưa vài thứ tốt tới.

-

Sau chuyện ngày đó, Trường Tôn Hành và Chân Nhu đều không xuất hiện nữa, Sơ Tranh trôi qua hai ngày thanh tịnh.

Bệnh của Nghênh Hương hai ngày nay cũng dưỡng khá tốt rồi.

"Tiểu thư." Bệnh của Nghênh Hương vừa tốt lên, lập tức đến chỗ Sơ Tranh hầu hạ: "Đây là canh xương dê, ngài uống một chút đi, bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể của ngài không chịu nổi đâu."

Sơ Tranh ra hiệu nàng buông xuống: "Ngươi ra ngoài làm gì? Vết thương lành rồi?"

"Tiểu thư, nô tì đã không sao nữa rồi." Nghênh Hương nói: "Có thể hầu hạ ngài rồi."

Sơ Tranh gật đầu, từ từ uống canh.

Nghênh Hương đứng ở một bên muốn nói lại thôi, Sơ Tranh cũng nhìn không được: "Có lời gì cứ nói."

"Tiểu thư..."

Nghênh Hương khẽ cắn môi, vẫn kiên trì nói tiếp.

"Trước đó ngài đắc tội với điện hạ như vậy, chắc chắn điện hạ rất tức giận... Không phải ngài thích điện hạ nhất sao?"

Lúc ấy Nghênh Hương không ở đó, nhưng nghe nói điện hạ rất tức giận.

Tiểu thư bình thường đều chú ý cẩn thận, sao lại náo ra chuyện lớn như vậy với điện hạ chứ?

Ngữ điệu của Sơ Tranh không có bất kỳ biến hóa nào: "Bây giờ không thích hắn nữa."

Nghênh Hương: "!!!"

Lúc trước nàng đã cảm thấy Tam hoàng tử không phải là người thích hợp làm phu quân của tiểu thư, gã căn bản không thích tiểu thư.

Nhưng tiểu thư một lòng muốn gả, ngay cả lời đại nhân nói cũng không nghe.

Cho nên lúc này nghe thấy lời như vậy từ miệng tiểu thư, Nghênh Hương kinh ngạc đến cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết.

Nhưng mà...

Nghênh Hương nuốt một ngụm nước bọt: "Tiểu thư... Gần đây ngài có biến hóa rất lớn..."

Sơ Tranh: "Ngươi cảm thấy ta vẫn làm một Hoàng tử phi bị người ta ức hiếp cũng không biết phản kháng mới tốt à?"

Nghênh Hương lắc đầu thật mạnh.

Trước khi vào phủ, tiểu thư luôn được nâng trong lòng bàn tay, một chút ủy khuất cũng chưa từng phải chịu.

Nhưng từ khi tới nơi này, tiểu thư đã chịu bao nhiêu ủy khuất.

"Vậy không được. Ta không thay đổi, thì làm sao để không bị ức hiếp nữa." Sơ Tranh để muỗng canh xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Nghênh Hương: "Muốn không bị ức hiếp, thì phải bắt đầu thay đổi từ bản thân."

Mặc dù Nghênh Hương cảm thấy quái quái chỗ nào ấy, nhưng nàng cảm thấy tiểu thư nói rất có đạo lý.

"Nghênh Hương chỉ muốn tiểu thư thật tốt."

"Ừ."

Ta đương nhiên sẽ thật tốt.

-

Sơ Tranh kéo bảng trò chơi ra.

[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành chúa tể một phương, tiến độ 0%]

Sơ Tranh sờ lên cằm suy nghĩ, chúa tể một phương này... Là bảo ta tạo phản sao?

Mẹ nó chỉ cho cái tiến độ, những cái còn lại đều không cho.

Nhiệm vụ hoàn thành thế nào, toàn bộ đều nhờ vào đoán.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết một ngàn lượng bạc. 】

Giọng nói kia của Vương Giả giống như đang nói: Nhìn, vẫn là nhiệm vụ này của ta tương đối dễ hoàn thành nhé.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh bảo Nghênh Hương chuẩn bị đi ra ngoài.

"Tiểu thư?" Nghênh Hương không hiểu: "Ngài đi ra ngoài làm gì?"

"Mua đồ." Sơ Tranh dừng một chút: "Ta không thể ra ngoài?"

"Không phải..."

Chỉ là ngài rất ít khi đi ra ngoài mà.

Đột nhiên muốn đi ra ngoài, giờ chưa chuẩn bị gì cả, làm sao ra ngoài?

Sơ Tranh lại không mang theo bao nhiêu người, chỉ bảo Nghênh Hương đi theo, đổi một thân thường phục, cứ như vậy đi ra ngoài.

-

Thủy Tâm Các.

Chân Nhu nằm nghiêng trên giường êm, ngón tay thon dài chống lên trán, nghe Vân Hương bẩm báo, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lộ ra một tia cười lạnh: "Nàng còn dám ra ngoài?"

Vân Hương: "Nhu tiểu thư, ngài nói hành vi mấy ngày nay của nàng, là thật tâm hay là giả vờ?"

Chân Nhu nhìn đầu ngón tay mình, trào phúng lên tiếng: "Nàng thích điện hạ như vậy, sao lại đột nhiên từ bỏ, muốn dùng cách này để gây nên sự chú ý của điện hạ thôi."

Vân Hương: "Điện hạ vẫn không hề thích nàng, bây giờ sao mà bị nàng hấp dẫn được."

Có thể là lời này của Vân Hương chạm đến trong tâm khảm của Chân Nhu, chọc cho Chân Nhu vô cùng vui vẻ.

"Trước tiên ngươi cứ ở phòng bếp bên kia một thời gian ngắn đi, chờ mấy ngày nữa, ta sẽ điều ngươi tới bên người."

Giữa lông mày Vân Hương đều là vui mừng: "Đa tạ Nhu tiểu thư."

Chân Nhu phất phất tay, cho Vân Hương lui xuống.

Chờ Vân Hương vừa đi, Chân Nhu gọi người thay y phục, cũng ra khỏi phủ.

"Nàng đi đâu?"

Nha hoàn thiếp thân của Chân Nhu là Hoàn Nhi lập tức trả lời: "Bẩm Nhu tiểu thư, Hoàng tử phi đến Thúy Ngọc lâu."

Thúy Ngọc lâu... Nơi bán đồ ngọc.

"Chúng ta cũng đi."

"Dạ."

Hoàn Nhi đỡ Chân Nhu lên xe ngựa, bảo phu xe lái xe ngựa tới Thúy Ngọc lâu.

Đồ ngọc trong Thúy Ngọc lâu là đồ tốt nhất toàn thành, Chân Nhu có không ít đồ trang sức bằng ngọc của nơi này, nhưng đáng tiếc ả chưa từng tới bao giờ.

Ả là Trường Tôn Hành vụng trộm nuôi, làm sao có thể gióng trống khua chiêng như những phu nhân khác được.

"Nhu tiểu thư, chúng ta đi vào sao?"

Chân Nhu nhìn ba chữ to Thúy Ngọc lâu, khẽ cắn môi: "Đi vào."

Hoàn Nhi lập tức đỡ Chân Nhu vào cửa.

Trong Thúy Ngọc lâu buôn bán rất tốt, lúc này có tốp năm tốp ba phu nhân tiểu thư đang xem đồ trang sức bằng ngọc.

Tầng hai đều treo rèm, không nhìn thấy tình huống bên trong.

Nơi này còn có thể uống trà, vừa uống trà vừa xem đồ trang sức, là chỗ cho một số tiểu thư phu nhân giết thời gian.

"Cái này đẹp không?"

"Chu muội muội thiên sinh lệ chất, đeo cái này vào đúng là thích hợp cực kỳ."

"Nghe tỷ tỷ nói kìa, làm gì khoa trương như vậy." Tiểu cô nương được khen hờn dỗi một câu: "Muốn nói thiên sinh lệ chất, vẫn là Tam hoàng tử phi..."

Chân Nhu hơi dừng bước chân lại, nghe mấy tiểu cô nương bên kia thảo luận.

"Lần trước ta gặp, nàng còn rất tiều tụy, ngày hôm nay gặp lại đã như biến thành người khác vậy..."

"Khí chất và dung mạo kia đúng là tuyệt nhất, trước kia sao ta lại không phát hiện Tam hoàng tử phi đẹp như vậy nhỉ."

"Trước kia Tam hoàng tử phi đều không hay ra ngoài, ngày hôm nay lại trông thấy nàng ở đây, ta còn có chút ngoài ý muốn đấy."

"Ta nghe nói..."

"Cái gì?"

"Hình như Tam hoàng tử phi không được sủng ái."

"Thật hay giả?"

"Suỵt! Ta cũng chỉ nghe nói, các ngươi đừng nói lung tung ra ngoài."

Chân Nhu siết chặt khăn tay, nghe thấy câu không được sủng ái này, tâm tình có hơi chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.

Chân Nhu sửa sang lại tâm tình, nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy người mình muốn tìm.

Ả nhìn lên trên lầu một chút, nhấc chân liền đi lên lầu.

"Vị tiểu thư này, xin ngài dừng bước." Không biết điếm tiểu nhị từ đâu xuất hiện, cười ngăn ả lại: "Nhìn tiểu thư lạ mặt, là lần đầu tiên đến tiệm chúng ta sao?"

Chân Nhu nhíu mày: "Đúng vậy."

Điếm tiểu nhị: "Vậy để tiểu nhân giới thiệu cho ngài một chút?"

Chân Nhu: "Ta muốn lên đi."

Mặt mũi điếm tiểu nhị tràn đầy áy náy: "Thật sự rất xin lỗi, tiểu thư, lầu hai này không mở cho người ngoài, hay là nói tiểu thư có bạn bè gì ở trên? Tiểu nhân cũng có thể thông báo giúp ngài một tiếng, rồi dẫn ngài đi lên."
Bình Luận (0)
Comment