Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lặng yên không tiếng động giẫm lên tuyết, từ trên nóc nhà rơi xuống đình viện.
Lúc này toàn bộ cung điện đều thập phần yên tĩnh, cung nữ thái giám đến một người cũng chẳng có.
Sơ Tranh giẫm lên bậc thang, đi đến bên ngoài cung điện, bên trong rất yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh gì.
Không có ai?
Không đúng...
Cô trông thấy Diệp Dương đi vào.
Đây chính là kết quả của việc cô theo dõi Diệp Dương mấy ngày.
Sơ Tranh vòng qua một bên khác, sau đó liền nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng nữ nhân nhỏ giọng rên rỉ, bị ép tới cực thấp.
Sơ Tranh tìm một cánh cửa sổ không đóng kỹ, nhìn vào bên trong một chút.
Trong điện, cung sa trên giường lớn trùng điệp, vì ánh sáng quá mờ, nên không thấy rõ tình huống bên trong.
Ngón tay Sơ Tranh cào cào cửa sổ một chút.
Cô ngưng thần lắng nghe.
Trong điện.
Trình Tiêu mị nhãn như tơ, ôm lấy cổ nam nhân, chủ động nghênh hợp.
Nàng ta bây giờ đang mang thai ba tháng, bụng vẫn chưa lớn lắm, chỉ là có chút phồng lên.
Nam nhân đè trên người nàng ta, cẩn thận vận động.
"Tiêu Tiêu..." Nam nhân thấp giọng gọi nàng ta, chờ bắn xong cái cuối cùng, y xoay người nằm xuống bên cạnh.
Trình Tiểu chống đỡ thân thể ngồi dậy: "Chuyện của Vinh vương, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Nếu ta không mang thai, hiện tại chỉ sợ đã sớm bị chém đầu."
Hoàng đế cho người điều tra, nhưng cũng không tra được gì.
Nàng ta chính là người duy nhất có hiềm nghi.
Hoàng đế bây giờ đang giam lỏng nàng ta ở chỗ này.
"Tiêu Tiêu, nàng đừng có gấp."
"Sao ta có thể không gấp được, nếu như hắn biết..."
Trình Tiêu không dám nghĩ, nếu như Hoàng đế biết đứa nhỏ này không phải của y, thì kết cục của nàng ta sẽ ra sao.
"Tiện nhân Trình Sơ Tranh kia." Trình Tiêu siết chặt quả đấm: "Rốt cuộc làm sao nàng phát hiện được chứ, hơn nữa còn đem chuyện này vu oan cho ta!"
"Tiêu Tiêu, ta đã nói nàng đừng nên vọng động rồi." Diệp Dương thở dài.
Sự kiện Vinh Vương kia là do Trình Tiêu tự tay làm.
Khi Diệp Dương biết thì đã muộn.
Nếu không phải y xử lý được mấy người, thì có lẽ Hoàng đế đã sớm điều tra ra rồi.
"Nhưng ta không muốn nhìn thấy nàng như thế, chàng xem người bên ngoài bây giờ nói nàng thế nào, dựa vào cái gì mà nàng có thể trôi qua tốt như vậy? Còn ta lại ở trong cung chịu tội chứ?" Trong lời nói của Trình Tiêu tràn đầy hận ý.
"Diệp Dương, là nàng chia rẽ chúng ta." Thanh âm Trình Tiêu ai oán.
Đôi mắt Diệp Dương hơi nheo lại, đáy mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm.
Diệp Dương trấn an Trình Tiêu một hồi, cuối cùng an ủi an ủi lại biến thành một vòng vận động mới.
Ầm ——
Ánh lửa trong nháy mắt chiếu rọi tẩm điện sáng rực.
Ngự lâm quân từ ngoài điện tiến vào, bao vây chiếc giường.
Diệp Dương và Trình Tiêu cả kinh đến hồn phi phách tán, kéo y phục che người lại.
Thân ảnh màu vàng chậm rãi tiến đến, y xanh mặt đẩy cung sa đang rủ xuống ra, tình cảnh bên trong lập tức rơi vào đáy mắt.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Hoàng đế dần dần lộ ra, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi.
"Mặc y phục rồi cút ra đây!"
Cung sa rơi xuống, Trình Tiêu mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy nhìn về phía Diệp Dương.
Không phải nói Hoàng đế hôm nay lật thẻ bài của Thục phi sao?
Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Không đúng...
Nhất định là có chỗ không đúng!
...
Hoàng đế chắp tay đứng bên ngoài, vì sao y lại xuất hiện ở chỗ này à?
Là bởi vì có người tối lửa tắt đèn, sờ đến tẩm điện của Thục phi, xách y ra đây, ném ở bên ngoài không thể động đậy để nghe lén.
Đừng để y biết được là ai!
Đúng thế.
Hoàng đế cũng không biết do ai làm ra.
Nhưng lúc này y đang bận phẫn nộ vì nữ nhân của mình, và thần tử của mình lại ở ngay dưới mí mắt y làm ra loại chuyện này.
Sơ Tranh nấp ở một nơi bí mật gần đó, nhìn Hoàng đế thịnh nộ đạp bay Diệp Dương.
Cô sờ ngực một chút.
Khăn quàng đỏ trước ngực lại đỏ thắm hơn rồi này.
Hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt.
【...】 Tiểu tỷ tỷ, rốt cuộc cô có hiểu lầm gì với cái khái niệm người tốt rồi, cô thế này mà được coi là người tốt gì chứ?
Để cho Hoàng đế bắt gian tại trận, không phải bị lừa gạt mà chẳng hay biết gì nữa, chẳng lẽ ta không phải người tốt à?
【...】
Về nhà hôn thẻ người tốt.
【...】
Không biết xấu hổ!
Lưu manh!
Sơ Tranh lặng yên không tiếng động rời khỏi hoàng cung, thâm tàng bất lộ.
Ngày thứ hai Sơ Tranh liền nghe nói Trình Tiêu bị đánh thành huyết nhân.
Hoàng đế hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của thế tục, chỉ muốn cầu trường sinh, trực tiếp hạ lệnh cho người ném Trình Tiêu bên ngoài Thành vương phủ.
Hoàng đế còn cho người đập tấm nát tấm bảng Thành vương phủ, thì có thể thấy được là y tức giận đến bao nhiêu.
Từ sau khi Sơ Tranh rời khỏi Thành vương phủ, Thành vương phủ liền do Thành vương phi làm chủ.
Nữ nhi vốn nên được sủng ái trong cung, đột nhiên lại bị ném về với bộ dạng như vậy, Thành vương phi bị dọa đến suýt ngất đi.
Sơ Tranh nghe nói Thành vương phủ náo nhiệt một hồi lâu.
Không biết Diệp Dương có kết cục gì, không nghe thấy tin tức.
Nhưng Diệp gia lâm vào bộ dạng như gặp đại địch, thiếu chút nữa là cuốn gói chạy trốn, thì đoán chừng cũng không quá tốt.
Một sủng phi trong hậu cung, đột nhiên bị ném hồi phủ trong bộ dạng như vậy.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đã đủ cho bách tính bên ngoài nghị luận ầm ĩ.
Đứa bé trong bụng Trình Tiêu cũng không giữ được.
Thành vương phi phải tốn không ít tiền mời đại phu mới giữ được mạng Trình Tiêu.
Năm ngày sau, ngự lâm quân bao vây Thành vương phủ, trong tiếng la to của Thành vương phi, Trình Tiêu vừa nhặt được cái mạng về bị cưỡng ép dẫn đi.
Sơ Tranh tựa vào xe ngựa đứng bên cạnh.
Trình Tiêu bị ngự lâm quân áp giải, khuôn mặt tái nhợt, trong mắt một mảnh tuyệt vọng.
Khi nhìn thấy Sơ Tranh, đáy mắt nàng ta đột nhiên bắn ra sự hận thù, giãy dụa muốn nhào về phía Sơ Tranh.
"Trình Sơ Tranh, ngươi là đồ tiện nhân!"
"Ta giết ngươi!"
Ngự lâm quân kéo Trình Tiêu về, thập phần ác liệt bẻ hai bàn tay nàng ta.
Trình Tiêu vốn đang thương, bị đè ép không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh dựa vào màn xe nhìn, thần sắc lãnh đạm đến cực điểm, phảng phất như đang nhìn một chuyện hết sức bình thường.
Dáng vẻ bình tĩnh kia của cô, càng thêm kích thích Trình Tiêu.
Trình Tiêu bị túm mang đi.
Thành vương phi bổ nhào vào trước xe ngựa của Sơ Tranh: "Sơ Tranh, ngươi mau cứu muội muội của ngươi, ngươi mau cứu muội muội của ngươi!" Thành vương phi dung nhan chật vật, vừa rồi trong lúc lôi kéo, tóc của bà ta bị kéo tán ra, làm gì còn dáng vẻ của một vương phi nữa.
"Ta không cứu được nàng." Sơ Tranh bình tĩnh nói.
"Vì sao không cứu được? Nàng là muội muội của ngươi, ngươi mau cứu nàng đi!!" Thành vương phi nói đến phần sau bỗng nhiên kích động, không ngừng đánh vào xe ngựa, giống như một phụ nhân chợ búa đanh đá.
"Trình Sơ Tranh, ngươi nhanh cứu muội muội của ngươi, ngươi cứu nàng, ngươi cứu nàng đi!!"
"Nàng là muội muội của ngươi!"
"Ngươi nhất định phải cứu nàng!! Sao ngươi có thể thấy chết mà không cứu, Trình Sơ Tranh ngươi phải cứu muội muội của ngươi!!" Thành vương phi rống đến tê tâm liệt phế.
Sơ Tranh lười dây dưa với Thành vương phi, hạ màn xe xuống, bảo người đánh xe rời khỏi nơi này.
"Trình Sơ Tranh, ngươi chết không được yên lành!" Tiếng chửi rủa bén nhọn của Thành vương phi từ phía sau truyền đến.
Sơ Tranh sờ sờ cổ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo lên cổ tay, hàng mi dài buông xuống, ngăn trở thần sắc nơi đáy mắt.
Trình Tiêu bị mang đi lần nữa, là bởi vì chuyện của Vinh vương.
Mưu sát Vinh vương, chính là tử tội.
Nhưng có lão thần nhớ tới tình nghĩa với Thành vương, cầu tình với bệ hạ, cuối cùng hình phạt của Trình Tiêu được đổi thành lưu đày, suốt đời không được hồi kinh.
Thành vương phi lấy ra cả kim khố của Thành vương phủ, muốn cứu nữ nhi của mình ra, kết quả kim khố không còn, nữ nhi cũng không cứu ra được.
Thành vương phi nộ khí công tâm, một lần bệnh là bệnh không dậy nổi, Thành vương phủ cũng trở thành một cái xác rỗng.
Bọn hạ nhân của Thành vương phủ dồn dập rời đi.
Cuối cùng Thành vương phủ to như vậy chỉ còn lại Thành vương phi bệnh đến không dậy nổi.