Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không biết Trì Quy đang làm gì, đoạn thời gian gần đây, luôn luôn tự giam mình ở thư phòng tô tô vẽ vẽ.
Nếu như không phải biết người này học tra không cứu được, thì Sơ Tranh cũng cho là hắn thích học tập lắm.
Sơ Tranh vội vàng làm học thần, không có thời gian quản hắn.
Ngày nghỉ sau kỳ thi tháng nào đó, Trì Quy ra ngoài cùng bọn Du Tử Tích, Sơ Tranh đến thư phòng tìm sách, phát hiện bản thảo Trì Quy đặt ở dưới sách.
Sơ Tranh: "..."
Sở thích của bạn nhỏ đúng là rất đặc biệt.
Xem Shoujo Manga chưa đủ nghiền, còn bắt đầu vẽ sao?
Nhưng tranh này vẽ không tệ lắm.
Sơ Tranh ép bản thảo về lại, giả bộ như không nhìn thấy.
Sơ Tranh vụng trộm follow thẻ người tốt trên mạng, chất lượng bản thảo rất cao, cốt truyện cũng không tệ. Nhưng bởi vì độ lộ ra ánh sáng không đủ, dẫn đến cũng không hot lắm.
Sơ Tranh nghiên cứu phương thức lộ ra ánh sáng của trang web một chút.
Phương thức đơn giản nhất vẫn là... Đập tiền!
Được thôi!
Sơ Tranh đăng kí tài khoản, nạp tiền —— bắt đầu đập tiền.
"Đại lão, cậu mà cũng đọc manga á!!" Giọng nói hoảng sợ của Tần Kiều vang lên từ đằng sau Sơ Tranh.
Phản ứng đầu tiên của Sơ Tranh chính là bịt miệng Tần Kiều.
Tần Kiều: "Ô ô ô ô!!!"
Sơ Tranh trừng cô ấy một cái, Tần Kiều dùng ánh mắt biểu thị mình không ồn ào nữa.
Sơ Tranh buông cô ấy ra, Tần Kiều nặng nề thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh: "Đại lão, cậu không sao chứ? Tớ cho là cậu toàn đọc sách giáo khoa, sách luyện tập, sao cậu cũng xem cả manga nữa?"
Sơ Tranh: "..."
Ta không được đọc manga sao?
Tần Kiều: "Hơn nữa cậu còn xem loại manga tâm hồn thiếu nữ bùng cháy này! Cậu thật sự không sao chứ?"
Trong lòng cô ấy, đại lão không phải loại người này.
Cho dù đại lão đọc manga, cũng nên đọc loại manga nhiệt huyết kia mới đúng!
Sơ Tranh: "..."
Thế nào, ta còn không thể có tâm hồn thiếu nữ sao?
Đại lão không xứng sao?
Sơ Tranh cần mặt mũi, không dám nói, nghiêm mặt không lên tiếng, Tần Kiều quen thuộc với cô thế này rồi, sau khi tự nói lảm nhảm một đống xong: "Đại lão tớ đề cử cho cậu một cuốn manga, cực kỳ đẹp luôn, tớ... Ai, đại lão đừng đi mà!"
Tần Kiều hấp tấp đuổi kịp Sơ Tranh, mưu cầu giới thiệu idol nhà mình cho Sơ Tranh.
Có Sơ Tranh đập tiền, tác phẩm của Trì Quy có độ lộ ra ánh sáng cao hơn không ít, fan hâm mộ dần dần nhiều lên.
Tâm tình Trì Quy rõ ràng không tệ, mỗi ngày sẽ chủ động làm chút chuyện điên cuồng thăm dò ở biên giới 404 với cô.
"Bảo bảo, về sau mặc kệ anh làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh sao?"
"..." Anh không hề làm gì, chỉ giúp em phá sản em càng ủng hộ! "Ừ."
Trì Quy hoàn toàn yên tâm: "Có câu nói này của em là anh yên tâm rồi, chỉ cần bảo bảo ủng hộ anh, mặc kệ khó khăn cỡ nào, anh cũng sẽ kiên trì!"
"..." Ta chỉ nói có một chữ.
Có thể là bởi vì Sơ Tranh biết hắn chuyện hắn xem Shoujo Manga, lúc Trì Quy ở nhà, cũng không che giấu nữa.
Ngẫu nhiên sẽ còn mang sách manga về.
Cuối cùng lại từ từ để lộ ra chuyện hắn đang vẽ manga...
Sơ Tranh còn phải giả bộ như mới phát hiện.
Ai...
Thẻ người tốt thích, cô có thể làm sao được, còn không phải chỉ có thể dung túng sao.
Sơ Tranh yên lặng lấy điện thoại di động ra, khen thưởng một đợt.
-
Học kỳ sau của lớp 12, Bối Tiếu Tiếu không dám tìm Sơ Tranh gây phiền phức nữa, chỉ có thể tìm kiếm đối tượng bắt nạt mới.
Cô ta tìm một lần, Sơ Tranh nhìn thấy liền báo cáo một lần.
Bối Tiếu Tiếu nhiều lần bị trường học cảnh cáo, ghi tội.
Sau đó bởi vì tụ tập ẩu đả, đả thương người, bị tạm giam. Trường học cho rằng tình tiết ác liệt, Bối Tiếu Tiếu còn không biết hối cải, trực tiếp xử lý đuổi học.
Trong nhà Bối Tiếu Tiếu cũng không biết những chuyện cô ta làm ở trường học, mãi đến khi bị đuổi mới phát hiện, lôi Bối Tiếu Tiếu ra giáo huấn một trận.
Nghe nói trong nhà muốn chuyển trường cho cô ta, nhưng Bối Tiếu Tiếu không muốn học nữa, cãi nhau với người nhà đến vô cùng cứng ngắc.
Cuối cùng trong nhà trực tiếp ngừng nguồn kinh tế của cô ta.
Ngay từ đầu Bối Tiếu Tiếu cũng không thèm để ý, không phải chỉ là tiền thôi sao, chẳng lẽ cô ta còn không thể đi làm để kiếm à?
Chờ Bối Tiếu Tiếu bước ra xã hội, mới phát hiện thế giới bên ngoài cũng không giống như chốn vườn trường.
Kiếm tiền đâu có dễ dàng như vậy.
Nhưng Bối Tiếu Tiếu không muốn chịu thua với người nhà, cứ tiếp tục lăn lộn ở bên ngoài.
Quen biết một vài hồ bằng cẩu hữu, sống phóng túng, chơi đùa thân thể mình đến quá sức.
Khi Sơ Tranh gặp lại Bối Tiếu Tiếu, thì đã là tốt nghiệp cấp ba, tụ hội với bọn người Du Tử Tích và Tần Kiều.
Sơ Tranh đi từ toilet ra, đứng trước bồn rửa mặt rửa tay.
Bên ngoài có một cô gái người đầy mùi rượu xông vào, chống vào bồn rửa mặt nôn một trận.
Mùi rượu khó ngửi, Sơ Tranh hờ hững liếc nhìn cô ta một cái, quay người muốn đi.
"Hàng Sơ Tranh!"
Cô gái kia đột nhiên ngăn cô lại, khuôn mặt bị mái tóc che lại giờ lộ ra, trang điểm cầu kì, đã sắp không nhận ra hình dạng ban đầu nữa.
"Mày..." Đầu ngón tay cô ta dời đi, chỉ vào mũi Sơ Tranh: "Chừng nào mày mới chịu trả đồ lại cho tao?"
Bối Tiếu Tiếu vẫn chưa hoàn toàn say, đầu óc có một phần thanh tỉnh.
Chuyện của cha Sơ Tranh đã lộ ra ánh sáng, bây giờ chỉ có nhược điểm từ một phía của cô ta rơi vào tay Sơ Tranh.
"Chỉ cần cô đừng đến trước mặt tôi mà nhảy nhót, thì chúng ta có thể bình an vô sự." Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm.
Bối Tiếu Tiếu: "..."
Sơ Tranh xoay người rời đi, Bối Tiếu Tiếu theo bản năng đuổi theo ra hai bước, thân thể bất ổn, trực tiếp ngã xuống đất, chỉ có thể rống lên với Sơ Tranh một câu: "Hàng Sơ Tranh mày đứng lại đó cho tao..."
-
Sơ Tranh trở lại phòng bao, Du Tử Tích đang uống rượu với Tần Kiều, hai người uống say rồi, Tần Kiều cũng sắp nhảy lên bàn luôn rồi, bị Giản Hữu liều mạng kéo lại mới ngăn được cô ấy.
Trì Quy ngồi tại chỗ, khóe miệng chứa chút ý cười nhìn bọn họ quậy phá.
"Sơ Tranh, đến uống rượu!" Du Tử Tích thấy Sơ Tranh trở về, lập tức nhắm mục tiêu vào cô.
"Du Tử Tích!" Trì Quy lên tiếng: "Cô ấy không uống rượu."
"Chuyện này có gì đâu mà, cũng đã tốt nghiệp rồi mà!" Du Tử Tích chỉ vào Trì Quy: "Trì ca, anh nhất định phải uống đi chứ?"
Trì Quy: "..."
Trong phòng bao ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Lúc tan cuộc đã qua rạng sáng, Sơ Tranh sắp xếp xe cho tất cả mọi người, cuối cùng đỡ Trì Quy lên xe.
"Anh không sao, anh không say, chỉ là hơi... Choáng." Trì Quy tự lên xe, chuyển đến bên trong ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, toàn thân cao thấp đều viết to hai chữ ngoan ngoãn.
Sơ Tranh: "..." Mẹ nó thế này mà còn chưa say à?
Sơ Tranh lên xe nói địa chỉ với tài xế.
Trì Quy ngồi hai giây, đột nhiên quay đầu: "Sao em không hỏi anh xem?"
"... Hỏi cái gì?"
Trì Quy trầm mặc vài giây, lắc đầu: "... Không biết."
Sơ Tranh: "..."
Mi cũng không biết, vậy muốn ta hỏi cái gì?
"Cô gái, bạn trai cô uống say sao?" Tài xế đằng trước cười hỏi.
Trì Quy cướp lời đáp: "Không có, tôi không say, tôi rất tỉnh."
Tài xế cười ra tiếng: "Được, đây là say rồi."
Dường như Trì Quy muốn lý luận với tài xế, Sơ Tranh nhanh chóng giữ chặt hắn, ấn đầu vào trong ngực mình: "Đừng lộn xộn."
Trì Quy dựa vào Sơ Tranh liền yên tĩnh lại, hai tay ôm lấy eo cô, thân thể xê dịch xuống, thoải mái ôm cô.
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, như có như không sờ sờ tóc hắn.
"Sao em cứ thích sờ tóc anh vậy?" Trì Quy ngửa đầu, tiến đến bên tai Sơ Tranh, nhỏ giọng thầm thì.
Sơ Tranh sờ sờ: "Em vui lòng.”
Trì Quy a một tiếng, yên tĩnh một lát, lại tiến đến bên tai cô: "Đầu của đàn ông không thể sờ loạn... Nhưng anh cho bảo bảo sờ."
Sơ Tranh: "..." Mi không cho ta cũng có thể sờ nha.