Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Ta có nhiều chỗ thú vị lắm.
Sơ Tranh tìm kiếm thông tin liên quan đến người đàn ông này trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng đáng tiếc không có... Nguyên chủ chưa từng gặp người này.
Nhưng nguyên chủ từng nghe một chút lời đồn.
Đương gia của Phí gia bây giờ là con trai của đứa con thứ ba của ông cụ Phí, cũng chính là cháu trai của ông cụ Phí.
Gia tộc Phí gia khổng lồ, đấu tranh cũng rất tàn khốc.
Con trai của ông cụ Phí đánh đến anh chết tôi sống, kết quả cuối cùng người được lợi lại là đời cháu.
Nghe đồn vị gia chủ trẻ tuổi này hỉ nộ vô thường, thủ đoạn tàn nhẫn, Phí gia nhiều trưởng bối như vậy, lại không ai dám khiêu chiến với hắn.
Người đó chắc là vị trước mặt này.
Chậc.
Lần này vật nhỏ khá lợi hại nha.
Nhưng Sơ Tranh cũng không sợ, cùng lắm thì đánh gãy chân nhốt lại thôi!
Ừm! Ta có thể!
Sơ Tranh động viên mình dưới đáy lòng một phen, người đàn ông phía trên cũng chậm rãi mở miệng: "Biết gọi cô tới đây làm gì không?"
"Không biết."
Người đàn ông lại lười nhác dựa vào ghế: "Tôi mất một vật."
"Cho nên?"
Người đàn ông khẽ nâng cằm: "Bây giờ cô là người hiềm nghi, cô ta cũng thế."
"Cô ta" tất nhiên là chỉ Phí Tẫn Tuyết.
"Tẫn Tuyết không thể nào..." Phí Ấu Bình nhịn không được nói chuyện giúp con gái mình, lại bị một ánh mắt của người đàn ông ngăn lại.
Ngón trỏ thon dài dựng thẳng lên, đặt ở bên môi: "Cô út, tôi không bảo cô nói chuyện đâu, yên tĩnh một chút được không?"
Lúc nói lời này hắn đang cười, nhưng ánh mắt hắn lại không hề thân thiện.
Phí Ấu Bình đối mặt với một người trẻ tuổi mà phía sau lưng phát lạnh, không dám lên tiếng nữa.
Đây là thằng điên!
"Vừa rồi các người đã tới tìm, chỗ tôi không có gì cả." Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Anh có chứng cứ rồi hãy nghi ngờ tôi cũng không muộn."
"Có giám sát nha."
"Giám sát quay được tôi vào phòng à?"
"Không có."
"Vậy kiểm tra ra được dấu vân tay của tôi?"
Người đàn ông liên tiếp bị chất vấn, thế mà lại không tức giận, ngược lại cười lắc đầu: "Cũng không."
"Cho nên không có bất kỳ chứng cứ gì có thể chứng minh được, thứ anh mất là do tôi lấy." Không có chứng cứ mà muốn đùa nghịch lưu manh với ta à.
"Ừm... Cũng có lý nha." Người đàn ông mím môi cười, gương mặt vốn đã cực kỳ đẹp đẽ, lúc này cười lên, càng như trăm hoa đua nở, nhưng đáng tiếc trừ Sơ Tranh, thì cũng không ai dám thưởng thức.
"Em gái Tẫn Tuyết có lời gì muốn nói không?" Người đàn ông gọi một tiếng em gái Tẫn Tuyết này, làm cho chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Phí Tẫn Tuyết biến mất.
Cô ta nắm lấy lễ phục: "Tôi... Tôi không làm gì cả."
"Ồ."
Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.
Đám người cũng không dám thở mạnh.
Choang ——
Chén trà vỡ vụn dưới mặt đất, nước trà bắn ra, mùi trà nhàn nhạt bay ra.
Người đàn ông ném vỡ chén trà lúc này mặt mày âm trầm, đầu ngón tay kẹp lấy một chiếc USB nho nhỏ.
"Không làm gì cả, vậy tại sao thứ này lại tìm được ở chỗ ở của cô? Em gái Tẫn Tuyết cần phải cho tôi một lời giải thích."
Phí Tẫn Tuyết lướt mắt nhìn qua, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại hơn.
Thứ này sao lại tìm được ở chỗ cô ta.
Rõ ràng...
Trong đầu Phí Tẫn Tuyết loạn thành một bầy, lời nói không được mạch lạc giải thích: "Tôi... Tôi không biết đó là gì, tôi chưa từng thấy, tôi thật sự không biết."
Người đàn ông ném đồ lên trên bàn, nghe cạch một tiếng vang giòn, đầu ngón tay hắn khẽ nhấc lên, đại quản gia lập tức nháy mắt với bên cạnh.
Có vệ sĩ kéo một người hầu đi vào.
Người hầu run còn dữ dội hơn cả Phí Tẫn Tuyết, nếu như không phải vệ sĩ đang túm lấy, thì có lẽ đứng cũng không vững nữa.
Người đàn ông cong chân lên, để ở một bên, khuỷu tay đặt trên đầu gối, tư thế ngồi có hơi giống tác phong của thổ phỉ.
Hắn quét mắt nhìn người hầu một vòng, giọng nói không khỏi thân thiện: "Lời vừa mới nói, lặp lại lần nữa."
Người hầu cúi đầu, run rẩy nói: "Tôi... Tôi nghe thấy Tẫn Tuyết tiểu thư bảo... Bảo Sơ Tranh tiểu thư đi lên lầu tìm cô ấy."
"Còn gì nữa không?"
"Tôi còn trông thấy Tẫn Tuyết tiểu thư... Đi... Đi từ gian phòng kia ra."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người hầu kia, người này không phải do cô sắp xếp.
Nếu không phải do cô sắp xếp, thì chính là người đàn ông này điều tra ra.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã biết Phí Tẫn Tuyết mới thật sự là người có hiềm nghi.
Trong kịch bản cũng không xảy ra chuyện này.
Hoặc là nói, sau khi nguyên chủ bị bắt lại, cô ấy căn bản chưa từng gặp người này.
Nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô ấy rất nhanh bị định tội.
Nếu như bây giờ hắn có thể biết việc này là do Phí Tẫn Tuyết làm ra, vậy khi nguyên chủ trải qua hắn sẽ không biết sao? Nhưng hắn không ra mặt...
Phí Tẫn Tuyết làm việc không tỉ mỉ, dẫn đến trên USB có dấu vân tay của cô ta.
Lấy năng lực của Phí gia, rất nhanh có thể điều tra ra được kết quả, Phí Tẫn Tuyết căn bản không có cách nào chống chế.
"Cô út, cô dạy dỗ con gái rất tốt."
Phí Ấu Bình: "..."
Phí Ấu Bình căn bản không biết việc này, bà ta cũng không ngờ tới lá gan con mình lại lớn như vậy, dám đi trộm đồ của vị này.
"Tẫn Tuyết, con nói thật đi, vì sao lại như vậy? Có phải có ai ép con làm không?" Phí Ấu Bình tiến lên, ấn lấy bả vai Phí Tẫn Tuyết hỏi.
Phí Tẫn Tuyết sợ hãi, nước mắt vù vù rơi xuống.
"Mẹ..."
Phí Ấu Bình trấn an cô ta: "Đừng sợ, con cứ nói thật đi, có phải có người ép con làm vậy không?"
Bà ta không tin Phí Tẫn Tuyết có thể làm ra loại chuyện này.
Mặc dù có đôi khi nó hơi ngang bướng, nhưng nó không ngu ngốc, sao lại dây vào loại đồ như vậy.
Bây giờ Phí Tẫn Tuyết chỉ có hai con đường, hoặc là khai ra một chủ sử sau màn, hoặc là thừa nhận cô ta muốn vu oan hãm hại Sơ Tranh.
Mặc kệ là cái nào, cũng không phải là lựa chọn có lợi cho Phí Tẫn Tuyết.
"Em gái Tẫn Tuyết, kiên nhẫn của tôi có hạn." Người đàn ông chờ đến không vui lắm.
"Mau nói đi." Phí Ấu Bình thúc giục cô ta: "Là ai bảo con làm như vậy?"
Phí Tẫn Tuyết cắn răng, run giọng nói: "Không, không có ai cả. Con... Con chỉ muốn hãm hại Mạc Sơ Tranh, con không thích cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà ở Phí gia chứ."
Nói đến đằng sau Phí Tẫn Tuyết tăng âm lượng lên thêm không ít.
Cô ta thật sự rất ghét Mạc Sơ Tranh.
Dựa vào cái gì mà cha của cô ta lại làm cha của cô nhiều năm như vậy, còn cô ta luôn bị người ta chế giễu là đứa con không cha?
Những trò vặt vãnh không thể nào đuổi cô đi được.
Chỉ có gây ra chuyện lớn hơn, mới có thể...
Nhưng mà Phí Tẫn Tuyết không nghĩ tới sẽ lớn đến như vậy.
Người đàn ông nhìn về phía Sơ Tranh một chút, mặt mày cô gái buông xuống, không có biểu tình gì, giống như không có hứng thú với những chuyện xảy ra bây giờ.
"Mạc tiểu thư, cô muốn xử trí thế nào?" Người đàn ông giao quyền quyết định cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh sửng sốt một chút, ngẩng đầu đối đầu với ánh mắt hắn, rất tự nhiên nói: "Giết chết được không?"
"!!!"
Sơ Tranh cảm giác được tầm mắt mọi người xung quanh đều tập trung trên người cô.
Trong đó ánh mắt của Mạc Hướng Thu và Phí Ấu Bình là rõ ràng nhất.
"Mạc Sơ Tranh, mày điên rồi! Mày đang nói bậy bạ gì đó!" Mạc Hướng Thu phát tác trước: "Con bé là em gái mày."
"Em gái thật tốt với tôi." Ngữ điệu của Sơ Tranh rất lãnh đạm: "Mạc tiên sinh muốn một em gái như vậy?"
Mạc Hướng Thu đang sốt ruột, cũng không chú ý tới cách xưng hô của Sơ Tranh: "Tẫn Tuyết còn nhỏ tuổi..."
"Tôi và cô ta cùng tuổi." Ta cũng còn nhỏ tuổi đây, ai mà không phải là bảo bảo chứ.
"..."
Phí Ấu Bình không nói chuyện, đáy lòng bà ta rất rõ ràng, người làm chủ nơi này vẫn là người đàn ông phía trên kia.
Chỉ cần hắn không mở miệng, con ranh này nói gì cũng vô dụng.
Chỉ là...
Đáy mắt Phí Ấu Bình xẹt qua một tia hung ác, con ranh này lòng dạ ác độc như thế, nhất định không thể giữ lại.
Lúc trước bà ta không nên đồng ý cho Mạc Hướng Thu mang nó tới.