Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Người đàn ông nhớ rõ Phí Giáng, hắn từng tới tìm mình một lần, mục đích cũng là vì mảnh đất kia.
Nhưng sau khi bị từ chối, thì hắn không hề xuất hiện nữa.
"Phí tiên sinh, cậu dùng thủ đoạn như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không? Cậu làm thế là cầm tù phi pháp đấy?" Hắn ta cũng không thiếu tiền, mảnh đất kia là hắn ta được thừa kế, hắn ta không có ý định bán.
Nhưng nghe nói bên kia có quy hoạch mới, người tìm đến từng đợt nối tiếp nhau.
Uy hiếp, dùng lợi ích dụ dỗ... Hắn ta đã được thấy toàn bộ.
"Quá đáng sao?" Phí Giáng nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh: "Bạn nhỏ có cảm thấy tôi quá đáng không?"
"Anh làm cái gì cũng đúng." Sơ Tranh mù quáng làm máy khen khen.
Sở Chiếu Ảnh: "..." Tôi XXX!
Cô nhóc này làm sao đây? Bị Phí Giáng làm khuất phục rồi à?
Phí Giáng hỏi Sơ Tranh như vậy, cũng có thái độ thăm dò ý tứ của cô, nhưng không nghĩ tới câu trả lời của cô sẽ là như thế.
Phí Giáng dời ánh mắt, câu khóe môi, chậm rãi nói: "Chỉ muốn nói mấy câu với Bạch tiên sinh, nói cầm tù phi pháp thì quá nghiêm trọng rồi."
Bạch Thừa nhẹ "A" một tiếng, chỉ vào vết thương trên người mình: "Đây là muốn nói mấy câu?"
"Tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường cho Bạch tiên sinh."
Bạch Thừa: "..."
Hắn ta cũng biết rõ người trước mặt này có bao nhiêu bản lĩnh.
Cho dù hắn ta thật sự đi tố cáo, thì cuối cùng có lẽ cũng chỉ có thể lấy được một chút tiền thuốc men.
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
Phí Giáng bảo Sơ Tranh đi sang bên cạnh ngồi, Sơ Tranh nhìn người đàn ông ngồi dưới đất một chút, nhìn không có sức chiến đấu gì, lúc này mới đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Phí Giáng thu hồi ánh mắt từ trên người Sơ Tranh: "Bạch tiên sinh rất thích đua xe?"
"Phải thì thế nào?"
"Thôi Nhàn Ngọc đưa ra điều kiện gì với anh?"
Bạch Thừa đại khái đã hiểu, lý do vì sao vị này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Phí gia và Thôi gia luôn không hợp nhau.
"Không thể trả lời."
Phí Giáng cười cười: "Vậy có lẽ Bạch tiên sinh sẽ không tới kịp trận đấu rồi."
Bạch Thừa: "..."
Phí Giáng trầm ngâm vài giây, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: "Tôi đoán Bạch tiên sinh căn bản không có ý định đồng ý với Thôi Nhàn Ngọc nhỉ? Anh tin tưởng kỹ thuật của mình, anh biết mình nhất định có thể thắng... Nhưng nếu anh đến trễ, dựa theo quy định, anh được xem như tự động bỏ quyền, tính là thua."
"..."
Bạch Thừa có một câu thô tục không phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩa xã hội muốn nói.
"Tôi không muốn đất của anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi, mảnh đất kia tuyệt đối không thể bán cho Thôi Nhàn Ngọc."
Phí gia cũng không thiếu một hạng mục như vậy.
Bạch Thừa còn tưởng rằng Phí Giáng muốn dùng bạo lực ép buộc mình, ai biết hắn lại nói một câu như vậy, có chút không hiểu.
"Vì sao?"
"Muốn thấy hắn khó chịu." Trong mắt Phí Giáng có quang hoa lưu chuyển, trên mặt rõ ràng có ý cười, nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo âm hàn.
Bạch Thừa: "..." Lý do rất hay.
-
Phí Giáng "nghiêm túc trò chuyện" với Bạch Thừa mười mấy phút, ngoài miệng Bạch Thừa nói không sợ, nhưng trong lòng vẫn sợ.
Những người khi trước, dù là uy hiếp cũng được xem như có quy củ.
Không ai giống như Phí Giáng...
Đã có một chớp mắt, Bạch Thừa thật sự cảm thấy Phí Giáng sẽ giết mình...
Trên thân người đàn ông này có một loại khí chất làm người ta sợ hãi.
Trên trán Bạch Thừa đổ một tầng mồ hôi, đứng dán vào chân tường, thân thể phát lạnh từng trận.
"Nếu như anh làm trái với ước định giữa chúng ta..." Người đàn ông hơi dừng lại, khóe môi giương lên: "Tôi sẽ nghiêm túc mời Bạch tiên sinh trò chuyện kỹ càng."
Bạch Thừa: "..."
Bạch Thừa lôi mười tám đời tổ tông nhà Phí Giáng ra mắng mấy lần, cuối cùng co được dãn được đồng ý.
"Tôi hiểu rồi."
"Ừ, vậy anh đi đi." Phí Giáng quay người: "Còn ba phút nữa, chắc Bạch tiên sinh sẽ đuổi kịp. À... Quên nhắc nhở Bạch tiên sinh, nếu như anh thua trận đấu này, thì Bạch tiên sinh cần phải dựa theo ước định, bán cho Thôi Nhàn Ngọc, cũng coi như Bạch tiên sinh làm trái với ước định của chúng ta nha."
Bạch Thừa: "..."
Bệnh tâm thần!!
Bạch Thừa không quản nổi những chuyện khác, vội vàng đứng lên, chạy ra khỏi cửa phòng.
"Khoan đã, cứ để anh ta đi thế à?" Sở Chiếu Ảnh chỉ vào cổng: "Cậu không muốn mảnh đất kia thật à?"
"Người ta không muốn bán, ép người ta làm gì."
Phí Giáng đột nhiên khéo hiểu lòng người, làm Sở Chiếu Ảnh cảm thấy gặp quỷ.
Lời này mà cậu cũng nói ra được ư?
Nghĩ lại xem những chuyện lúc trước là ai làm ra hả!
Sao cậu còn có mặt mũi mà thốt ra những lời này vậy.
Sở Chiếu Ảnh dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Phí Giáng.
Người sau tự nhiên đi đến bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống, hai người tụ đầu vào nhau, không biết đang nói gì.
Sở Chiếu Ảnh cảm thấy mình không hợp với thế giới này lắm.
-
Trận đấu của Bạch Thừa, Phí Giáng không có ý định đi xem, hắn nói với Sơ Tranh mấy câu, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi ra khỏi phòng nghỉ, thì đã thấy Thôi Nhàn Ngọc dẫn theo trợ lý đi sang bên này.
Ánh mắt Thôi Nhàn Ngọc trước tiên là rơi vào người Sơ Tranh đang được Phí Giáng dắt, ánh mắt hơi chớp lên một cái, một lát sau khôi phục tự nhiên.
"Phí tổng, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được anh."
"Hứng thú của Thôi tổng quả là rất rộng khắp." Phí Giáng không có sắc mặt tốt gì: "Thích đua xe từ lúc nào vậy?"
Bên cạnh Phí Giáng có một tên thích chơi bời là Sở Chiếu Ảnh.
Sở Chiếu Ảnh lại có một cô em họ thích đua xe, cho nên Phí Giáng tới đây cũng không đột ngột.
"Người sống một đời, tự nhiên phải nếm thử chút chuyện mới mẻ chứ, bây giờ không phải Phí tổng cũng đang như thế đấy sao?" Thôi Nhàn Ngọc có ý riêng nhìn về phía Sơ Tranh.
Phí Giáng nắm chặt tay Sơ Tranh, kéo người giấu ra phía sau.
Thôi Nhàn Ngọc nhíu mày, không biết là kinh ngạc hay là ngoài ý muốn.
Nhưng mà rất nhanh hắn ta đã dời chủ đề đi: "Không phải là Phí tổng nghe thấy tiếng gió nên cố ý đến tìm Bạch Thừa đấy chứ?"
Phí Giáng kéo Sơ Tranh rời đi, khi đi ngang qua Thôi Nhàn Ngọc, ném ra mấy chữ: "Anh cho rằng Bạch Thừa ngu à?"
Thôi Nhàn Ngọc mặt không đổi sắc, đợi đến khi người bên kia biến mất, thần sắc trên mặt mới thu vào.
"Hắn nói gì với Bạch Thừa?"
Trợ lý đằng sau nhỏ giọng trả lời: "Thôi tổng... Không biết... Bạch Thừa ra là đến đấu trường ngay, người của chúng ta không gặp được hắn."
"Sắp xếp thỏa đáng cả rồi chứ?"
"Thôi tổng yên tâm, chắc chắn Bạch Thừa không thắng được." Điểm này trợ lý dám đánh cược.
"Vậy là tốt rồi." Thôi Nhàn Ngọc: "Nhất định phải lấy được mảnh đất kia."
Phí gia không thiếu, nhưng Thôi Nhàn Ngọc thiếu.
Bây giờ người cầm quyền của Phí gia là Phí Giáng, Thôi gia lại không phải do Thôi Nhàn Ngọc cầm quyền.
Mặc dù hắn ta là người thừa kế, nhưng mà phía sau còn biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn ta, bao nhiêu người muốn kéo hắn ta xuống nước.
"Đi điều tra Mạc Sơ Tranh kia một chút, có thể khiến cho hắn dẫn theo bên người, không đơn giản đâu."
Trợ lý vội vàng vâng lệnh.
-
Phí Giáng ra ngoài là muốn rời đi ngay, Sơ Tranh tìm cái cớ, bảo hắn đi trước.
"Em đi đâu?" Nhìn vẻ mặt kia của Phí Giáng, giống như Sơ Tranh muốn đi làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài vậy.
"Tìm Liễu Kim Lê."
Nghe thấy là Liễu Kim Lê, sắc mặt Phí Giáng hơi chuyển biến tốt đẹp: "Tìm cô ta làm gì? Bảo Sở Chiếu Ảnh gọi đến cho em."
"... Không cần, em tự đi."
Phí Giáng nhíu mày, nắm lấy cổ tay Sơ Tranh, rõ ràng không muốn để cô đi.
Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh: "Buông tay."
Phí Giáng nói với mình không thể buông ra, nhưng tay hắn không nghe sai khiến, buông lỏng Sơ Tranh ra.
Bàn tay Sơ Tranh đặt ở trên trán Phí Giáng: "Ngủ một giấc, em sẽ trở lại nhanh thôi."
Phí Giáng: "..."
Sơ Tranh: "..."
Trong không khí có thừa số xấu hổ du đãng.
*
Tiểu tiên nữ: Tặng 1 phiếu, ta sẽ trở lại nhanh thôi! Tiểu thiên sứ:... ***
Halo, chào mừng đến với quyển 12 ~♡