Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ta... Quan trọng hơn?" Hắn quan trọng hơn sao?
"Ừ."
Thiếu niên trầm mặc một hồi, đột nhiên ôm lấy Sơ Tranh, hơi thở phả trên da Sơ Tranh, hơi nóng hổi.
Sơ Tranh hít sâu một hơi trong lòng, ôm thiếu niên, nhìn chấm nhỏ ở đường chân trời.
Kinh Phá bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Sơ Tranh ôm người về trong quan tài, vừa bỏ vào thì thiếu niên bị đánh thức.
Đôi mắt ướt sũng, giống như mơ thấy ác mộng, cảm giác sợ hãi vẫn còn lưu lại.
Sơ Tranh sờ trán hắn: "Gặp ác mộng?"
Thiếu niên kéo cổ tay cô, dùng cả hai tay nắm chặt lại: "Nàng... Vào đây."
Sơ Tranh hơi nhíu mày: "Hả?"
Thiếu niên khẽ cắn môi: "Nàng... Vào đây ngủ."
"Chàng đang mời ta?"
Thiếu niên xoắn xuýt nửa ngày, vẫn gật đầu: "... Ừ."
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Chật lắm, chàng ngủ đi, ngoan."
Giữa lông mày thiếu niên nhiễm lên sự gấp gáp: "Ta... Ta không muốn ở một mình."
"Ta ở ngay đây."
"Ta không muốn."
Thiếu niên đột nhiên vừa cố chấp lại vừa kiên quyết, kéo Sơ Tranh không buông.
Sơ Tranh giằng co với hắn một hồi, đành nhảy từ bên ngoài vào.
Không gian cũng không rộng lắm, ngồi thì vẫn được, nhưng nằm xuống thì hơi chật.
Sơ Tranh ôm Kinh Phá: "Vừa rồi mơ thấy ác mộng gì?"
"... Nàng giết ta." Cảnh tượng trong huyễn cảnh cứ tái hiện hết lần này đến lần khác.
Sơ Tranh không khỏi tim đập hơi nhanh.
"Vậy chàng còn dám cho ta ngủ cùng chàng?"
Kinh Phá không nói lời nào, chỉ ôm Sơ Tranh càng chặt hơn, giống như muốn hòa tan người vào trong thân thể mình vậy.
Sơ Tranh im ắng nhìn chằm chằm bầu trời đêm đầy sao, không biết qua bao lâu, cô hôn lên trán thiếu niên một cái, nhắm mắt lại.
Trong núi rừng đắm chìm trong bóng đêm, quan tài tối đen như mực vô thanh vô tức đặt trên đất trống, tắm dưới ánh trăng.
Có côn trùng nhảy từ trong bụi cỏ ra, nhảy đến gần quan tài.
Nó còn chưa kịp đi tìm tòi nghiên cứu thứ lớn lớn tối đen như mực này là gì, thì đã bị một đạo ngân mang bắn bay.
-
Sơ Tranh tìm một chỗ ở lại, Kinh Phá bế quan luyện chế giải dược của hắn, Sơ Tranh không có việc gì thì an vị ở bên ngoài nhìn nước sông Vong Xuyên lững lờ trôi qua ở phía dưới.
Bất kể cô ở nơi nào thì vẫn có thể nhìn thấy con sông này.
Bên trong có ác linh tung hoành, oán khí lan tràn.
Ác linh không thể rời khỏi sông Vong Xuyên, nhưng nếu như Sơ Tranh triệu hoán, bọn nó lại có thể lên được.
Sơ Tranh nâng cằm, nhìn chằm chằm sông Vong Xuyên suy nghĩ, còn suy nghĩ chuyện gì, thì chỉ có bản thân cô biết.
Dù sao Vương Giả cũng cảm thấy không phải là chuyện gì tốt.
Cho nên nó phát cho Sơ Tranh cái nhiệm vụ.
Sơ Tranh hùng hùng hổ hổ vào phòng.
Kinh Phá nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, Sơ Tranh đi qua ôm lấy hắn từ phía sau.
Thiếu niên bừng tỉnh, dụi dụi mắt: "Ừm..."
"Ta muốn ra ngoài một lúc, chàng đi cùng ta hay ở lại đây?"
Thiếu niên an tâm dựa vào lòng Sơ Tranh, mềm giọng hỏi: "Đi đâu?"
Mặc dù hành vi trên Kinh Phá vẫn sẽ chậm nửa nhịp, nhưng lời nói đã không giống như kiểu trước đây nữa.
"Mua đồ."
Kinh Phá nhìn sang dược lô ở một bên khác: "Ta... Không đi."
"Đi thôi."
"Hả..."
Hắn nói không đi mà?
Cô có nghe mình nói gì không vậy?
Kinh Phá chỉ vào dược lô: "Ta phải trông lửa."
"Sẽ về nhanh thôi." Sơ Tranh buông hắn ra, lấy áo choàng mặc vào cho hắn: "Ta cho người trông coi giúp chàng."
Thẻ người tốt nên nhét trong túi, đi đâu cũng phải mang theo.
"Người?" Kinh Phá nghi hoặc: "Nơi này làm gì có người?"
Người thì không có, nhưng có ác linh.
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Kinh Phá bị Sơ Tranh kéo ra ngoài, hắn biết mình không cãi được Sơ Tranh, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Cùng lắm thì trở về... Làm lại lần nữa.
-
Trong thành trì khá tiêu điều, gần đây ma thú càng thêm hung hăng ngang ngược, kề bên này cũng không an toàn, rất nhiều người đều chạy về nơi an toàn.
Người không chạy hoặc là có tu vi bàng thân nên không sợ, hoặc là cảm thấy chạy cũng chạy không thoát, vò đã mẻ không sợ sứt nữa.
"Gần đây đám ma thú này bị điên rồi à? Con nào cũng như không cần mạng nữa vậy."
"Ôi, còn không phải sao, chỗ này cũng không an toàn, ta thấy nên mau chóng chuẩn bị đi thôi."
"Nơi cách chúng ta gần nhất chính là Phá Ma tông, qua bên kia có lẽ người của Phá Ma tông sẽ bảo vệ chúng ta nhỉ?"
"Ui, ngươi không nghe đồn gì à?"
"Gì cơ?"
"Trưởng lão của Phá Ma tông ấy, chính là Mạnh trưởng lão kia kìa, nghe nói vì muốn phục sinh người mình yêu mà sử dụng cấm thuật, bây giờ từ trên xuống dưới Phá Ma tông bận tối mày tối mặt, làm gì có thời gian mà quan tâm đến chúng ta."
"Hả... Cấm thuật??"
"Chính là thuật Phục Sinh ấy, đã từng nghe về nó chưa? Nghe nói thật sự phục sinh thành công, nếu như không phải người trong liên minh Cửu Châu vạch trần, thì bây giờ còn chưa ai phát hiện ra kìa."
"Nghe nói đồ đệ hắn thu nhận sau này, chính là để chuẩn bị vật chứa cho người hắn yêu."
"Không phải chứ... Hắn là trưởng lão của Phá Ma tông cơ mà!"
"Ôi chao, biết người biết mặt nhưng không biết lòng."
Kinh Phá đang đứng ở đằng sau đám người này, không rõ thần sắc lắng nghe.
"Đứng ở đó làm gì? Muốn uống trà à?"
Sơ Tranh đứng ở cách đó không xa gọi hắn.
Kinh Phá chớp mắt, lắc đầu, chậm rãi chạy qua.
Sơ Tranh kéo tay hắn lại: "Đừng để lạc."
Kinh Phá: "Nếu ta lạc mất, nàng có đi tìm ta không?"
"Không."
Kinh Phá: "..."
"Ta sẽ không để chàng lạc mất."
Mặt mày Kinh Phá lập tức nhiễm lên ý cười, thừa dịp xung quanh ít người, nhanh chóng hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, sau đó nắm tay cô đi lên phía trước.
Sơ Tranh mua đồ xong, dẫn Kinh Phá đi ăn một bữa ngon, sau đó chậm rãi trở về.
Ở trên đường nhỏ thưa thớt người, Kinh Phá nhảy nhót đi phía trước, thỉnh thoảng nhìn cỏ dại ven đường, rồi nhảy lên với quả dại ở chỗ cao, trên người có hơi thở hoạt bát tươi tắn.
Sơ Tranh đi theo phía sau, rất ít khi rời mắt khỏi hắn, cho dù nhìn nơi khác, thì dư quang cũng sẽ bám theo hắn.
Thỉnh thoảng thiếu niên sẽ xoay người, quay ngược lại, sau đó đột nhiên chạy về phía Sơ Tranh, ôm người vào lòng.
Sơ Tranh đi nhanh mấy bước, lấy một xâu đường hồ lô ra cho hắn.
"Ta không đói bụng."
"Đồ ăn vặt."
"Ồ." Kinh Phá nhận lấy, chậm rãi cắn, ăn lớp đường bên ngoài, bị quả chua bên trong làm nhăn cả mặt.
Con ngươi thiếu niên quay tròn chuyển hai vòng, lui về Sơ bên người Tranh.
Hắn hỏi: "Nàng ăn không?"
Sơ Tranh lắc đầu.
Thiếu niên cắn một cái, đột nhiên hôn Sơ Tranh, đầu lưỡi đẩy mứt quả chua ngọt kia qua.
"Kinh Phá?"
"Rất chua." Kinh Phá liếm môi, có chút tủi thân: "Ta không thích."
Sơ Tranh: "..." Ai bảo chàng ăn hết đường bên ngoài trước rồi!
Chỉ chua có tí thế mà cũng chịu không được!
Yếu ớt như thế học từ ai vậy!!
【 Tiểu tỷ tỷ... Chẳng lẽ không phải do cô chiều quen rồi sao? 】
Ngậm mỏ!
【...】
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Đưa cho ta."
Kinh Phá ngoan ngoãn đưa lên bằng hai tay.
【... Tiểu tỷ tỷ, ta có một suy nghĩ to gan không biết có nên nói không. 】
Có rắm cứ thả.
【 Tiểu tỷ tỷ, sao ta lại cảm thấy cô muốn ăn nhỉ? 】
"..." A! Đại lão mà ăn thứ này à!
【 Cô ăn! Cô còn vụng trộm mua trà sữa uống kìa! 】
"..." Mi biết quá nhiều rồi.
Mỉm cười. jpg
Đúng là Sơ Tranh muốn ăn, nhưng cô không muốn ăn mứt quả không còn lớp đường bọc ngoài, thế này không hoàn chỉnh, không có linh hồn!
Ai...
Thẻ người tốt của mình trừ cưng chiều thì có thể làm gì khác đâu.