Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thư gia.
"Sao Tri Hi vẫn chưa về?" Bà Thư đi tới đi lui trong phòng khách, điện thoại gọi không được, người đi theo Thư Tri Hi cũng không liên lạc được.
"Phu nhân."
Có người đi từ bên ngoài về, bà Thư lo lắng ra đón: "Thế nào rồi, đã tìm được chưa?"
Người kia lắc đầu: "Chưa."
"Tiếp tục đi tìm!!"
Đi đâu được chứ.
Mấy ngày nay Thư Tri Hi vẫn luôn hốt hoảng, ngày hôm nay khó khăn lắm mới nói muốn ra ngoài giải sầu một chút.
Bà Thư không yên lòng, muốn đi cùng, nhưng Thư Tri Hi không chịu, bà Thư không dám kích thích cô ta quá mức, cho nên chỉ có thể đồng ý, cuối cùng Thư Tri Hi chỉ dẫn theo tài xế đi ra ngoài.
Kết quả giờ này vẫn chưa thấy về.
Bây giờ bà Thư rất hối hận.
Vì sao bà ta lại đồng ý cho Thư Tri Hi đi ra ngoài một mình.
Nếu như bà ta đi cùng thì đâu có những chuyện như bây giờ.
Ông Thư nhận được tin tức, vội vàng chạy về.
Đáng tiếc vẫn không có tin tức gì.
Giống như Thư Tri Hi đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Thư gia loạn thành một bầy, ông Thư trách bà Thư không ở cùng Thư Tri Hi, bà Thư chỉ biết rơi lệ.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, bà Thư nhận được một cú điện thoại nặc danh.
Đối phương không nói gì khác, chỉ cho một cái địa chỉ.
Thư Tri Hi bị phát hiện ở bờ sông, thoi thóp được đưa đến bệnh viện.
Trải qua các loại kiểm tra, thân thể không bị thương tổn quá lớn, nhiều nhất là bị chút trầy da.
"Là ai làm! Rốt cuộc là ai làm! Nhất định phải bắt được người này, tôi muốn hắn chết không yên lành!"
Bà Thư túm lấy ông Thư, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ và oán hận.
Bảo bối của bà ta lại bị đối xử như thế!
"Được rồi, bà nhỏ giọng thôi." Ông Thư nhíu mày quát: "Tôi đã điều tra, không có bất kỳ manh mối gì, ngay cả chuyện Tri Hi bị ai mang đi cũng không biết."
Chuyện này cực kỳ quỷ dị.
Ông ta vận dụng nhiều lực lượng như vậy mà cũng không điều tra được bất cứ manh mối gì hữu dụng.
Là ai xuống tay với Tri Hi?
Chuyện này là nhằm vào Tri Hi, hay là nhằm vào Thư gia bọn họ?
Cảm xúc của bà Thư kích động: "Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để yên như vậy được? Tôi chỉ có một đứa con là Tri Hi, chuyện này không thể để yên vậy được!"
Ông Thư: "Chờ Tri Hi tỉnh lại rồi hỏi con bé xem nó có biết được gì không."
Ngày hôm sau Thư Tri Hi mới tỉnh lại.
Cảm xúc kích động, có người tới gần là thét lên, giống như từng nhận kích thích gì lớn lắm vậy.
Tình huống như vậy, chắc chắn không hỏi ra được gì.
-
Sơ Tranh trông thấy chuyện của Thư Tri Hi trên tin tức.
Nhưng cô không làm mà...
Vậy là ai cướp việc của cô đây?
Sơ Tranh xâm nhập vào hệ thống bệnh viện, trông thấy Thư Tri Hi trên giường bệnh.
Nhìn có vẻ bị kích thích không nhỏ, nhưng còn chưa đến mức phát điên, lúc này đã tốt hơn không ít.
Sơ Tranh tiếc nuối thoát ra ngoài, đồng thời trong đầu vang lên một tiếng ting rất nhỏ.
[ Ting ——]
Tấm hình mà Sơ Tranh trông thấy ở Phong gia đã tìm kiếm xong.
Kết quả là... Không có bất kỳ kết quả gì.
Tấm hình đó không có bất kỳ ai phù hợp cả.
Cô không chỉ kiểm tra riêng trên mạng, cho dù cô gái này chưa từng đăng ảnh lên mạng, vậy thì những nơi như bệnh viện, trường học chắc chắn sẽ có hồ sơ chứ?
Nhưng đều không có.
Giống như cô gái ấy không tồn tại trên thế gian này vậy.
Sơ Tranh gãi gãi cằm, tạm thời đè chuyện này xuống.
Cô mở cái mail mình gửi cho khách sạn Katis ra, vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.
Thời gian còn lại của cô cũng không nhiều lắm...
Được thôi!
Xem ra chỉ có thể tự đi một chuyến.
Sơ Tranh thay một bộ quần áo, đi thẳng đến khách sạn Katis.
Hình như khách sạn Katis đang có hoạt động gì đó, cổng trải thảm đỏ, còn có phóng viên...
Sơ Tranh tránh khỏi những người này, đi vào bên trong từ cánh cửa khác.
"Chào anh, tôi muốn tìm quản lý của các anh." Sơ Tranh tiện tay ngăn một nhân viên khách sạn lại.
Nhân viên khách sạn kinh ngạc vì dung mạo của cô gái trước mặt này, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm và si mê.
Sao cô gái này lại đẹp vậy chứ?
Anh ta từng gặp không ít mỹ nữ ở khách sạn, nhưng thật sự không có ai có thể so sánh với cô gái trước mặt này.
Dù là dung mạo hay là dáng người, đều có thể xưng là hoàn mỹ...
Sơ Tranh giơ tay lung lay trước mặt anh ta một chút: "Quản lý của các anh có ở đây không?"
"A..." Nhân viên khách sạn lấy lại tinh thần, đỏ mặt cúi đầu xuống: "Ngài... Ngài có chuyện gì không?"
Giọng nói cũng hay quá đi.
Anh ta muốn chết!!
"Có chút việc."
Nhân viên khách sạn không thể nào từ chối được, nói: "Vậy ngài chờ ở khu nghỉ ngơi bên cạnh một lát, tôi đi gọi giúp ngài."
"Ừ."
Nhân viên khách sạn trở lại rất nhanh, nhưng cũng không có người khác.
Anh ta hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ngại quá, bây giờ quản lý có việc, tạm thời không đến được, nếu ngài không vội thì có thể chờ một chút được không?"
"Người có thể làm chủ cũng được."
Nhân viên khách sạn do dự nói: "Hôm nay khách sạn chúng tôi có hoạt động, cho nên..."
Bên kia xảy ra chút vấn đề, bây giờ người phụ trách đã qua bên kia cả rồi.
"Được thôi, cho tôi thuê một gian phòng, quản lý của các anh làm xong việc thì làm phiền tới gọi tôi."
Cô muốn đi nằm!
Ngồi ở đây quá ngu ngốc!
"Vâng, mời ngài tới bên này."
Sơ Tranh đi đến phía trước đột nhiên nhớ tới, thân phận của cô là một... Người máy.
Mặc dù cũng có thân phận, nhưng người máy không được phép một mình thuê phòng ở ngoài, trừ phi là vì chủ nhân...
Cô cũng có thể bảo thẻ người tốt trao quyền cho.
Nhưng vấn đề là thẻ người tốt nhất định sẽ hỏi cô muốn làm gì...
Quá phiền.
Hơn nữa cô đến mua khách sạn, sao có thể có một chủ nhân được!
Sơ Tranh đang định đổi số liệu tùy tiện tạo ra một thân phận cho mình, liếc mắt qua nhìn thấy một tên nhóc đi qua bên cạnh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Sơ Tranh giơ tay túm được cổ áo đối phương.
"Làm gì..." Lời phía sau còn chưa nói hết, Trần Kiêu kinh ngạc trừng lớn mắt: "Sao cô lại ở đây?"
Sơ Tranh: "Một trăm ngàn, thuê giúp tôi một gian phòng."
Trần Kiêu: "???"
Thân phận của Trần Kiêu là cư dân khu Hạ thành, nhưng khu Thượng thành cũng không có hạn chế lạ lùng gì, chỉ cần bạn trả được tiền là được.
"Cô thuê phòng làm gì?" Trần Kiêu và Sơ Tranh đứng trong trang máy, tròng mắt cô ấy quay tròn chuyển lung tung: "Cô đã tìm được chủ nhân của cô rồi à?"
"Ừ." Chủ nhân thì chủ nhân đi! Dù sao cũng là thẻ người tốt.
"Chủ nhân của cô giàu vậy sao?" Khách sạn này ở một đêm phải trên mười ngàn đấy.
Không phải phòng xa hoa, chỉ là gian phòng bình thường, một đêm đã hơn mười ngàn.
Nhưng mà khách sạn như vậy vẫn cứ có rất nhiều người đến ở, căn bản không lo lắng chuyện làm ăn.
"..." Kẻ có tiền chính là Vương bát đản.
Trần Kiêu: "Khoan đã, một mình cô thuê phòng làm gì? Người máy các cô không được phép một mình thuê phòng ở khách sạn đâu?"
Bởi vì giai đoạn trước có rất nhiều người lợi dụng người máy không có chủ thuê phòng, sau khi xảy ra chuyện thì hoàn toàn không tìm thấy người, tạo thành phiền phức rất lớn.
Cho nên cuối cùng dứt khoát cấm chế quyền hạn của toàn bộ người máy.
"Cho nên tôi mới bảo cô thuê giúp."
"..." Trần Kiêu đột nhiên cảm thấy lưng hơi phát lạnh, đây là âm mưu gì thế?
Sơ Tranh mở cửa phòng: "Cô làm gì ở đây?"
"... Có... Có chút việc." Trần Kiêu không định đi vào, cô ấy nhìn đồng hồ, giơ tay đòi tiền Sơ Tranh: "Cô mau đưa tiền cho tôi đi, tôi đang vội."
Sơ Tranh: "..." Người hiểu chuyện như thế rất khó gặp nha!
Sơ Tranh đưa tiền cho cô ấy.
"Tôi đi đây." Trần Kiêu quay người chạy nhanh như một làn khói.