Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Dã nhịn không được đùa một chút: "Cha cũng có thể?"
Sơ Tranh chống người dậy nhìn hắn, trong ánh mắt thanh lãnh đạm mạc mang theo một chút phức tạp.
Thẻ người tốt còn có loại hứng thú đặc biệt này nữa à?
Không phải có bệnh chứ?
Có cần tìm bác sĩ xem cho hắn một chút không nhỉ?
Trước khi Sơ Tranh mở miệng, Giang Dã vội vàng nói: "Anh nói đùa, anh..."
Hắn giơ tay che mắt Sơ Tranh: "Em đừng nhìn anh như vậy, anh suy nghĩ lại."
"Ừ."
Sơ Tranh không quấy rầy hắn nữa, bàn tay đặt trên đầu hắn sờ sờ mấy lần, rồi thoải mái ôm hắn nằm ngủ.
Giang Dã: "..."
Tại sao cứ sờ đầu hắn như con nít vậy!
...
Mặc dù đã có một người chết, nhưng đối với cái yến hội này cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Có thể lên được đây, dù trong tay không dính vài sinh mệnh thì cũng là người đã nhìn quen sinh tử.
Chết người mà thôi.
Không phải vấn đề lớn.
Chỉ là tên hung thủ Giang Dã này, và người bao che cho tên hung thủ Giang Dã, "chim hoàng yến" của Thịnh gia trở thành đề tài nói chuyện.
"Giang Dã cùng Liễu gia trở mặt rồi nhỉ?"
"Còn gì nữa, tư thế hôm qua anh không thấy à."
"Liễu gia cứ như vậy mà bỏ qua hắn?"
"Hôm qua người kia của Thịnh gia, chậc chậc... rất soái, người của Liễu gia đều không phải là đối thủ của cô ấy, cho dù Liễu gia muốn báo thù, thì cũng phải đợi sau này, dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của người khác."
Sơ Tranh hờ hững đi qua bên cạnh bọn họ, người đàm luận phát hiện ra cô, nhất thời im bặt, cúi đầu mau chóng rời đi.
Sơ Tranh về đến phòng, Giang Dã đã dậy.
Hắn ngồi trên giường, tóc bởi vì vừa ngủ dậy mà hơi rối bời, có một nhúm còn vểnh lên.
Đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của thiếu niên nhìn vào hư không, không có tiêu cự, ở vào trạng thái ngốc nghếch.
Sơ Tranh ném quần áo qua, thiếu niên bị quần áo bao lại, hắn luống cuống tay chân giật quần áo xuống, nhìn về phía Sơ Tranh.
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hắn hoảng hốt, bỗng nhiên dời mắt, cúi đầu nhìn quần áo trong tay.
Là một bộ quần áo màu đen.
Giang Dã có chút hỗn loạn thu hồi suy nghĩ, quần áo nắm trong tay hơi xiết chặt.
Hắn trầm thấp nói một tiếng: "Chào buổi sáng."
Sơ Tranh thập phần nghiêm túc: "Không sớm nữa, mười giờ rồi."
"..."
Hắn chỉ đang chào hỏi thôi mà!!
Có cần phải vậy không?
Chờ Giang Dã thay quần áo xong, Sơ Tranh đưa cho hắn một bát canh gà nóng.
"Uống."
Giang Dã nhíu mày, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Anh không có khẩu vị gì, uống không vào."
Sơ Tranh duy trì động tác đưa bát, con ngươi thanh lãnh nhìn hắn chằm chằm.
Giang Dã nuốt một ngụm nước bọt: "Anh thật sự không muốn uống..."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây, tiến lên nắm cằm hắn, làm bộ muốn rót.
Giang Dã: "..."
"Anh uống anh uống." Giang Dã ngăn cô lại, nhận lấy canh gà.
Đây là kiểu người gì vậy chứ!!
Hắn là bệnh nhân! Bệnh nhân có được không?!
Giang Dã đưa cái bát không cho cô.
"Đây không phải là uống xong rồi sao." Thời gian dài như vậy không ăn gì hết, làm sao có thể uống không vào, đó cũng chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi.
Giang Dã: "..."
...
Hôm nay là ngày cuối cùng, buổi tối có một bữa tiệc rượu cỡ lớn.
Những người lúc trước chưa từng gặp, đều sẽ xuất hiện trong bữa tiệc rượu này.
"Tối hôm nay mới là một vở kịch lớn." Giang Dã dựa vào đầu giường, lại khôi phục bộ dáng hờ hững kia.
"Ừ." Kịch lớn thì kịch lớn thôi, có quan hệ gì với cô, lại không thể xử lý được.
Giang Dã hơi nhíu mày: "Em không muốn đi xem một chút?"
"Không đi."
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời dùng giá cao mua đứt hàng của Barret. 】
Sơ Tranh: "..."
Barret là con chó điên nào?
Vương bát đản đồ chó đần độn nhà mi, có phải mi chuyên môn đối nghịch với ta phải không!!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta không có, ta không phải, cô nói bậy! 】
Sơ Tranh: "..."
Giang Dã đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt hơi dữ dằn, hình như hắn không nói sai lời nào nha?
"Nghỉ ngơi thật tốt."
Sơ Tranh ném ra câu nói này rồi rời khỏi phòng.
Lúc đầu Giang Dã không để ý, sau đó muốn đi ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khóa lại.
Giang Dã: "..."
Đây là tình uống gì vậy?
Mãi đến khi tiệc rượu sắp bắt đầu, Sơ Tranh mới trở về, đưa cho Giang Dã một bộ lễ phục.
"Thịnh tiểu thư, em khóa cửa làm gì?"
Sơ Tranh giọng điệu đương nhiên: "Bảo vệ anh an toàn."
Thẻ người tốt của ta, đương nhiên phải nhốt... bảo vệ.
"Em đây là đang hạn chế tự do của anh!"
"Em đang bảo vệ an toàn cho anh."
"..."
Giang Dã nói không lại Sơ Tranh, hoặc nói là không có cách nào nói lại, cô cứ ấn định mãi một câu như vậy.
Tiệc rượu cử hành ở một tầng giữa du thuyền, khi Sơ Tranh và Giang Dã đến, thì ở đó đã có rất nhiều người.
"Thịnh Sơ Tranh."
Thịnh Đình sải bước đi tới, giơ tay muốn túm cô.
Sơ Tranh tránh khỏi động tác của Thịnh Đình: "Có việc?"
Ánh mắt nguy hiểm của hắn đảo qua Giang Dã, lộ ra sát khí nồng đậm.
Giang Dã nhướn mày, chủ động tới gần Sơ Tranh, giữ chặt tay cô.
Sơ Tranh không phản đối hành vi của Giang Dã, đáy mắt Thịnh Đình âm trầm như mực đậm lan tràn.
"Anh có chuyện muốn nói với em." Cô lại cùng người đàn ông khác thân mật như thế, Thịnh Đình nghĩ đến đây, liền hận không thể chém Giang Dã thành muôn mảnh.
"Tôi không có chuyện gì cần nói với anh." Rất muốn xử lý tên phiền phức này, trên biển rất thích hợp để làm chuyện này nha!!
Vương bát đản, cho ta xử lý hắn đi!
Ngay bây giờ, lập tức, lập tức!
【 Tiểu tỷ tỷ, nếu như cô không ngại kéo ngược lại, thì ta không có ý kiến a ~ 】 Dù sao khi kéo ngược lại rồi vẫn sẽ gặp phải hắn.
"Em làm gì..."
Giang Dã còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đã đâm Thịnh Đình một dao.
Thịnh Đình trừng lớn mắt, giống như không thể tin, lại giống như đang khổ sở.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược thứ hai, đang load... 】
Trong một loạt tiếng thét chói tai, Sơ Tranh lâm vào bóng tối.
Nhưng chỉ trong thoáng qua, cô lại đứng tại chỗ, đối diện vẫn là Thịnh Đình hoàn hảo không chút tổn hại.
Sơ Tranh: "..."
Mẹ nói, đại gia kéo ngược lại lại đến!
Nhưng mà vẫn rất hả giận!
【...】
Sơ Tranh đã trải qua một lần sinh tử, nhưng Thịnh Đình bên này không biết gì cả.
Ánh mắt của hắn rơi vào người Giang Dã được Sơ Tranh ôm, thanh âm lộ ra vẻ nguy hiểm: "Em thích hắn?"
Sơ Tranh hơi liếc mắt: "Mắc mớ gì tới anh?"
"Có phải em thích hắn không?" Đáy mắt Thịnh Đình hiện lên mấy phần điên cuồng cố chấp.
Rốt cuộc hắn có điểm nào không tốt?
Tại sao cô không chịu thích mình, mà lại muốn ở bên Giang Dã?
Cô hẳn là thích mình.
Đấy mắt tràn đầy cố chấp và dục vọng chiếm hữu của Thịnh Đình, làm Giang Dã rất không thoải mái.
Giống như có người đang ngấp nghé đồ của mình, và còn muốn đem thư đồ này chiếm làm của riêng.
"Thịnh tiên sinh, bạn gái anh ở bên kia." Giang Dã nhìn về phía bên cạnh hất cằm: "Đừng để con gái người ta chờ quá lâu nha."
Trang Di đứng ở cách đó mấy mét, lã chã chực khóc nhìn bên này.
Nếu không phải đáy mắt cô ta cất giấu mấy phần oán độc và hận ý, thì có lẽ cũng là một cô gái làm lòng người thương tiếc.
"Cậu câm miệng!" Thịnh Đình quát.
Giang Dã không quan tâm chút nào: "Thịnh tiên sinh, nói chuyện là tự do của tôi."
"Giang Dã." Ánh mắt Thịnh Đình dời khỏi người Sơ Tranh, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh: "Tự thân cậu bây giờ cũng khó đảm bảo, cậu cho rằng họ Liễu sẽ bỏ qua cho cậu? Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì cũng đừng làm liên lụy đến Tranh Nhi, người như cậu không xứng được đứng cạnh cô ấy."
"Tôi thế nào?" Giang Dã ngậm lấy ý cười yếu ớt: "Tôi làm sao có thể sánh với Thịnh tiên sinh bội bạc, nhẫn tâm với người dưỡng dục mình nhiều năm như thế."
Sắc mặt Thịnh Đình biến hóa.
Giống như bị người ta đâm trúng cái chân đau, nhất thời không lên tiếng nữa.
Sơ Tranh bực bội lôi kéo Giang Dã rời đi, đứng đó nói nhảm với hắn ta làm gì.
Giang Dã nhấp môi dưới, nhẹ nhàng kéo cô lại: "Có phải vừa rồi anh nói có chút quá phận, nên chọc giận em không?"
Dù sao sự kiện kia đối với cô mà nói, chắc hẳn khó có thể chịu đựng được.
"Cái gì?"
"Anh nói Thịnh Đình bội bạc."
"Hắn không có sao?"
"Có..."
"Cho nên chỗ nào quá phận?" Thẻ người tốt coi như quá phận cũng đúng! Ừm!
Giang Dã: "..."
Cho nên vừa rồi cô biểu hiện ra sự không kiên nhẫn là vì cái gì?