Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh ngồi xổm ở bên cạnh người kia, lạnh lùng nhìn đối phương vì đau đớn, mà gương mặt dần dần vặn vẹo.
Người kia ấn máy truyền tin trên cổ tay.
Sơ Tranh hảo tâm nhắc nhở: "Vừa rồi tôi đã giải quyết bọn họ, anh không liên lạc được với họ đâu."
"Cô..." Người kia sững sờ, một lát sau buông máy truyền tin ra, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Cô chính là người máy kia?"
"Anh biết tôi?"
"A, cô không thấy kỳ quái, vì sao người tôi mang tới không có một người máy nào sao?" Người máy có tính công kích mạnh hơn, càng thích hợp làm vệ sĩ đánh nhau hơn.
Sơ Tranh nghĩ một chút là hiểu ngay.
"Các người đề phòng tôi." Nếu như là người máy, cô hoàn toàn không cần động thủ, bọn họ không mang theo người máy càng dễ dùng hơn, vậy chắc chắn là đề phòng cô.
"Có ích gì, cuối cùng không phải vẫn bị tôi bắt được à." Sơ Tranh mặt không cảm xúc.
Trên mặt người kia trải rộng máu tươi, nụ cười lại cực kỳ quỷ dị: "Cô thật sự cho rằng chỉ có như vậy sao?"
Hai tay Sơ Tranh giao nhau đặt trên đầu gối, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ lời đối phương.
Một lát giơ tay búng một cái, bên cầu cách đó không xa đột nhiên có mấy bóng người rũ xuống, tự do lắc lư trên không trung.
"Anh nói bọn họ sao?"
"Ở gần đây chỉ cần là sống, tôi đều đã xử lý xong, yên tâm, một con côn trùng tôi cũng không bỏ qua!" Sơ Tranh kiên định nắm tay.
Lúc cần thiết thì phải bài trừ hết tất cả nguy hiểm!
Người kia trừng lớn mắt: "Cô... Cô..."
Sơ Tranh: "Không cần khách khí."
"..."
Ai khách khí với cô!
Người kia tức đến sắp ngất, sao cô phát hiện ra được những người đó...
Bọn họ đã đoán trước người máy này nhất định sẽ đi theo, cho nên đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi cô đến.
Hơn nữa còn có vũ khí mà Lệ Thịnh cung cấp, chỉ cần cô xuất hiện, tuyệt đối sẽ làm cho cô có đến mà không có về.
"Thằng đần... Chó điên Lệ Thịnh kia mà cũng đòi đối phó với tôi? Các người quá để mắt đến hắn ta, hay là cảm thấy tôi thật sự sẽ mặc kệ một tên đang ôm địch ý với mình? Sao các người lại nghĩ không thông mà hợp tác với hắn ta nhỉ?"
Khoảng thời gian này đúng là cô không chú ý đến Lệ Thịnh, nhưng không có nghĩa là cô không sắp xếp người vào.
Có thể là Lệ Thịnh biết người máy không an toàn, gần như đổi toàn bộ thành người.
Nhưng mà... Cô có tiền mà!
Hơn nữa thứ đồ chơi của Lệ Thịnh, cô có thể mắc lừa một lần, còn có thể mắc lừa lần thứ hai chắc?
Cô không nhớ lâu sao?!
-
Phong Diên có chút mờ mịt, sao mọi chuyện lại biến thành thế này rồi?
Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?
Lúc này trong đầu Phong Diên toàn là mấy dấu chấm hỏi xoay quanh.
"Nói nghe xem, tại sao lại muốn giết hắn?" Giọng nói của Sơ Tranh truyền tới, Phong Diên lấy lại tinh thần, lần theo âm thanh nhìn sang.
Sơ Tranh ngồi trên một tảng đá, người kia nằm dưới đất, làm gì còn khí thế như vừa rồi nữa.
"Tôi không nói... Phong Ngô Diệp vẫn còn ở trong tay chúng tôi."
"Các người là người của TID à?" Sơ Tranh căn bản không quan tâm đến Phong Ngô Diệp: "Các người cảm thấy Phong Diên biết gì đó? Muốn diệt khẩu hắn?"
TID rõ ràng làm người kia hoảng hồn.
Sơ Tranh lại thêm một câu: "Yên tâm, sáng mai toàn thế giới sẽ biết cái tên TID này."
"!!!"
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Tôi đã mua lại tất cả màn hình có thể mua được trên toàn thế giới, sáng mai cho các người lên đầu đề, không cần khách khí."
Máu trên trán chảy xuống mắt, trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu.
Gã phẫn nộ trừng mắt nhìn cô gái, hận không thể tháo cô thành tám miếng.
Không biết nghĩ đến cái gì, người kia lại đột nhiên thoải mái hơn: "Vậy thì sao, ai có thể điều tra được? Cuối cùng sẽ chỉ cảm thấy đó chỉ là một màn kịch."
Sơ Tranh lột máy truyền tin trên cổ tay gã.
"Cô muốn làm gì!"
"Mượn dùng một chút, đừng căng thẳng." Sơ Tranh cầm máy truyền tin giày vò một trận: "Chờ tôi điều tra được TID của các người ở đâu thì sẽ trả lại cho anh."
"Máy truyền tin chỉ có tôi mới có thể sử dụng, cô không..."
"Tích —— "
Tiếng máy truyền tin khởi động giống như tát một phát lên mặt gã, đau rát.
Sơ Tranh nhanh chóng sao chép lại những thứ trong máy truyền tin, vừa hỏi gã: "Lệ Thịnh có nói cho các người biết rốt cuộc tôi là gì không?"
"..."
Lệ Thịnh chỉ nói cô là một người máy rất lợi hại, quý hiếm hơn những người máy trên thị trường nhiều.
Bọn họ cũng đã điều tra, nhưng không có tin tức gì hữu dụng.
Quan sát kết luận cũng chỉ có quả thật cô rất lợi hại, nhân tính hóa hơn những người máy bình thường...
Nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu cho thứ gì được.
Khoa học kỹ thuật phát triển, người máy càng ngày càng nhân tính hóa sẽ càng ngày càng nhiều.
Bọn họ muốn đối phó với Phong Diên, mà Lệ Thịnh chỉ cần người máy.
Hai bên ăn nhịp với nhau.
"Cô... Cô rốt cuộc là thứ gì?"
Sơ Tranh chuyển màn hình giả lập về phía đối phương, phía trên hiển thị bản đồ, mà nơi đánh dấu điểm đỏ...
Trước đó TID giống như hoàn toàn không tồn tại.
Nhưng bây giờ có máy truyền tin, Sơ Tranh giống như đã lấy được giấy thông hành của TID, điều tra được tới chỗ cũng không khó.
"Tôi là trí tuệ nhân tạo." Giọng nói của cô gái mát lạnh, giống như một luồng gió trong đêm tối này, thấm vào lòng làm cho đáy lòng người ta phát lạnh: "Trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ."
"!!!"
Sơ Tranh đóng màn hình lại: "Tôi biết TID của các người đang làm gì, trường sinh làm gì dễ dàng như vậy, hơn nữa, làm sao các người biết được, sau khi mình tỉnh lại vẫn là mình chứ?"
Người kia hơi mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không phát ra được một âm tiết nào.
"Tại sao lại muốn giết Phong Diên."
Không biết là vì thân phận của Sơ Tranh đem đến cho gã quá nhiều chấn động, hay là vì nguyên nhân khác, người kia không mạnh miệng như vừa rồi nữa.
Câu chuyện vẫn phải bắt đầu nói từ du thuyền Garcia.
Lúc đầu bọn họ chỉ định bắt vật thí nghiệm số 85 —— cũng chính là chị gái của Phong Diên.
Nhưng vật thí nghiệm số 85 phát giác được, chạy trốn tới du thuyền Garcia.
Trên du thuyền đó, vì bắt cô ấy nên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cuối cùng vật thí nghiệm chết, thân thể bị bọn họ mang về, bọn họ phát hiện vật thí nghiệm bị mất một đoạn số liệu.
Mà đoạn số liệu kia có tính uy hiếp đối với TID.
Mới đầu bọn họ tưởng rằng vật thí nghiệm tự xóa bỏ đoạn số liệu kia.
Về sau phát hiện ra Phong Diên...
Lúc ấy bọn họ cũng không biết vật thí nghiệm lên thuyền cùng Phong Diên, cũng là sau này bọn họ điều tra mới phát hiện ra, Phong Diên cũng ở trên thuyền.
Bọn họ thăm dò được năm 10 tuổi Phong Diên từng nằm viện, bị mất đi một phần ký ức.
Cho nên mặc kệ Phong Diên có biết số liệu kia tồn tại hay không, chỉ khi hắn chết mới an toàn.
"Chỉ vì như vậy?"
"Đúng."
Giọng điệu Sơ Tranh âm trầm: "Chỉ vì chuyện này mà các người muốn giết hắn?"
"... Trong đoạn số liệu đó có vị trí của TID, còn liên quan tới bí mật trường sinh, hắn đương nhiên không thể sống."
Vì không để người ta điều tra ra, bọn họ lập kế để Phong Diên chết vì chuyện khác, cho nên lợi dụng chuyện của Tưởng Hải.
Như thế thì sẽ hoàn toàn không liên lụy đến chỗ bọn họ được.
-
Đối với kết quả này, Phong Diên chỉ hơi đờ đẫn.
Hắn không nhớ rõ mình từng lấy thứ gì, càng không nhớ rõ chuyện cụ thể xảy ra trên du thuyền.
Sơ Tranh: "Về trước rồi nói sau."
"Phong Ngô Diệp phải làm sao?" Nó còn ở trong tay những người này, không biết bây giờ thế nào rồi.
Sơ Tranh: "Tôi đã cho người qua cứu được rồi."
"Người?"
"Người máy."
"..."