Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phòng thí nghiệm của Phong Ngô Diệp.
Từ đầu đến chân Phong Ngô Diệp mặc trang phục cách ly cồng kềnh, nhảy nhảy nhót nhót ra khỏi phòng thí nghiệm, nói chuyện cũng ồm ồm.
"Chuyện cô nói không được đâu, chất liệu chế tạo thân thể cô không giống những thứ khác, không thể dùng năng lượng ánh sáng để nạp pin."
Thân thể của cô đạt đến mức hoàn mỹ tuyệt đối, nhưng khuyết điểm chính là không thể sử dụng kỹ thuật tương đối phổ biến bây giờ là dùng năng lượng ánh sáng hoặc năng lượng mặt trời để nạp pin.
"... Không thể kéo dài lâu thêm được à?"
"Không được đâu..." Phong Ngô Diệp nhô đầu ra khỏi trang phục cách ly, lắc lắc tóc: "Cô muốn kéo dài để làm gì? Chẳng lẽ lượng pin bây giờ còn chưa đủ cho cô dùng?"
Mặc dù độ trâu của pin hơi kém, nhưng cũng tốt hơn một số loại trên thị trường nhiều.
Dưới tình huống bình thường, hoàn toàn đủ cho hai ngày.
"Nạp pin quá phiền toái."
"..."
Phong Ngô Diệp không có cách nào.
Vì một số thiết lập khác, nên chỉ có thể phóng đại những khuyết điểm này.
Có lợi có hại nha.
Con ngươi Phong Ngô Diệp quay tròn chuyển hai vòng: "Bé yêu, cô và anh tôi có..."
Sơ Tranh nhìn anh ta.
Phong Ngô Diệp tặng cho Sơ Tranh một ánh mắt "cô hiểu mà".
"Không có." Mặc dù cô và Phong Diên ngủ chung một giường, nhưng vẫn chưa có hành vi gì vượt qua giới hạn.
"A..."
Ánh mắt Phong Ngô Diệp lập tức có chút hèn mọn, gọi Sơ Tranh vào văn phòng của anh ta, lấy tài liệu giảng dạy quý hiếm của bản thân mình ra.
Sơ Tranh: "..." Đây chính là thứ mi nghiên cứu cả ngày à?
Phong Ngô Diệp còn đề nghị Sơ Tranh: "Bé yêu à, cô cần phải chủ động một chút, ông anh này của tôi ấy mà, nếu mà cô không chủ động thì cả đời cũng không thể được đâu!"
Ba ba có thể làm ba ba của anh mình không, thì phải xem con đó con ơi!
"..."
Sơ Tranh bị Phong Ngô Diệp lấp cho một tai đầy những thứ mà giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép, vất vả lắm mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm được.
Phong Ngô Diệp đứng ở cửa chính phất tay với cô, dáng vẻ ấy, rất là giống dáng vẻ cha già gả con gái đi.
Sơ Tranh nhanh chóng lên xe cách xa tên tâm thần này.
Sơ Tranh dự định đến công ty đón Phong Diên, nửa đường gặp phải mấy người đang cãi nhau.
Sơ Tranh vốn không định quan tâm, ai ngờ nhìn thử thì thấy người nữ đang cãi nhau lại là Trần Kiêu, suy nghĩ một lát, vẫn đến cứu thoát Trần Kiêu ra.
Theo lời Trần Kiêu nói, là đối phương xém lái xe đụng vào cô ấy trước, đồ vật cô ấy cầm trong tay rạch cho xe một vết nứt.
Sau đó đối phương túm lấy cô ấy khăng khăng bắt cô ấy bồi thường.
"Tôi lại không sai, tại sao phải bồi thường chứ?" Trần Kiêu nắm tóc rầu rĩ: "Nhiều tiền vậy mà!"
Sơ Tranh không để ý tới cô ấy: "Cô không trở về khu Hạ thành đi, ở đây làm gì?"
"..." Trần Kiêu buông tay nắm tóc xuống: "Kiếm tiền."
"Cô rất thiếu tiền?"
"Thiếu chứ." Trần Kiêu nhìn nhà cao tầng phía ngoài cửa sổ xe, trào phúng kéo khóe miệng: "Khu Hạ thành có ai mà không thiếu tiền? Vẫn phải cảm ơn cô nhé... Số tiền ấy tôi sẽ trả lại cho cô."
Trần Kiêu cũng có nguyên tắc, không phải tiền cô ấy làm việc mà có, thì cô ấy sẽ không lấy không.
Lúc đầu cô ấy không có ý định bồi thường... Nhưng Sơ Tranh cũng đã bồi thường, chỉ có thể nhận mệnh.
"Không cần." Chút tiền này còn chưa đủ tiêu một phút đồng hồ.
"Cần..."
Sơ Tranh quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt vừa lạnh vừa dữ.
Trần Kiêu không khỏi rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Cô ấy muốn trả tiền mà, sao lại nhìn cô ấy như nợ tiền không trả vậy?
Sơ Tranh đưa Trần Kiêu tới nơi cô ấy muốn đến, trước khi đi thì ném lại một câu: "Khách sạn Katis nhận người, cô có thể đi thử xem."
Sơ Tranh lái xe rời đi, trong kính chiếu hậu, Trần Kiêu vẫn còn đứng tại chỗ.
Mãi đến khi Sơ Tranh không nhìn thấy cô ấy trong kính chiếu hậu nữa, Vương Giả nhắc nhở thẻ cảm ơn tới sổ.
-
Ting toong --
"Chuyển phát nhanh của ngài."
Phong Diên kỳ quái trong lòng, thấy người gửi là Phong Ngô Diệp, lại không cảm thấy kinh ngạc.
Không biết Phong Ngô Diệp gửi thứ gì...
Phong Diên cầm chuyển phát nhanh về thư phòng, mở chuyển phát nhanh ra, bên trong còn được đóng gói rất tinh mỹ.
Một phút sau, trên mặt Phong Diên nhuộm lên mấy phần đỏ ửng, vẻ mặt lại âm u nhét đồ về trong hộp.
"Anh đang làm gì thế?"
Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện ở cửa thư phòng, Phong Diên vội vàng đậy hộp lại, thần sắc bối rối: "Tại sao em không gõ cửa!"
"Anh lại không đóng cửa." Sơ Tranh không hiểu thấu: "Lúc trước anh cũng không bảo em gõ cửa."
Phong Diên: "..."
Sơ Tranh liếc mắt nhìn thấy cái hộp hắn đang cầm: "Trong này có thứ gì?"
"Không có gì." Phong Diên chuyển hộp sang bên cạnh.
Sơ Tranh ngờ vực, đi qua muốn lấy hộp: "Em xem một chút."
Phong Diên tiếp tục chuyển hộp sang bên cạnh, ngăn cản Sơ Tranh: "Không có gì hay cả, sắp đến giờ ăn cơm rồi, anh đi nấu cơm..."
Phong Diên ôm cả bả vai Sơ Tranh, quay người cô lại đẩy ra ngoài.
Sơ Tranh không rõ ý vị quay đầu nhìn cái hộp kia một chút.
-
Sắc trời dần dần tối xuống, Phong Diên bận công việc xong, đi từ thư phòng về phòng, lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Khi đi ngang qua giường, đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Hắn nhìn lên trên giường một chút, một lát sau trên mặt đỏ bừng một cách quỷ dị.
"Thứ này là anh mua?" Giọng nói của Sơ Tranh vang lên sau lưng, lạnh lẽo vắng vẻ: "Anh thích kiểu này?"
Phong Diên xốc chăn lên, che quần áo trên giường lại: "Không phải anh mua, là Phong Ngô Diệp gửi tới được."
Không phải hắn đã giấu rồi sao!
Vì sao cô còn tìm được!
Phong Ngô Diệp! Anh muốn giết cậu!
"Những bộ quần áo treo trong tủ trong phòng em..."
"Cũng là Phong Ngô Diệp mua." Phong Diên nghiến răng nghiến lợi, lúc trước hắn không hề quan tâm đến, ai biết Phong Ngô Diệp bày ra những trò gì.
"Ồ." Sơ Tranh quan sát hắn vài lần: "Em còn tưởng rằng anh thích như vậy chứ."
Phong Diên: "..."
Toàn thân Phong Diên bốc lên hơi nóng, nhiệt độ trong phòng dường như cũng cao lên, hắn thật sự không đứng đây được nữa, cầm lấy quần áo, vội vàng đi vào phòng tắm.
Trước khi hắn khóa cửa, Sơ Tranh đẩy cửa ra, thò đầu vào: "Lúc trước anh nói nếu em có gì không hiểu thì có thể hỏi anh, anh sẽ giải đáp cho em."
Phong Diên nghĩ nghĩ, hình như hắn từng nói vậy.
Nhưng tình huống lúc đó... Phong Diên luôn cảm thấy lúc này Sơ Tranh hỏi câu này là đang có mưu đồ khác.
Nhưng lời nói là do hắn nói, lúc này chỉ có thể nhắm mắt gật đầu: "... Ừ. Em có câu hỏi gì?"
Sơ Tranh nghiêng người đi vào phòng tắm.
Phong Diên không ngăn lại, lúc này chỉ có thể lui lại.
"Em muốn anh giải đáp cho em, cái gì gọi là..." Sơ Tranh nghiêng người qua, hai chữ cuối cùng rơi xuống bên tai Phong Diên.
Phong Diên cả kinh lui về phía sau.
Sơ Tranh thuận tay đóng cửa lại, nghiêng đầu sang, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: "Anh sẽ đồng ý giải đáp cho em đúng không?"
Phong Diên: "..."
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, làm mơ hồ bóng người.
Phong Diên biết sớm muộn gì mình cũng sẽ vượt qua ranh giới ấy, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ do Sơ Tranh chủ động.
Cũng là lúc ấy Phong Diên biết lời Phong Ngô Diệp nói là có ý gì...
"Em cảm thấy chúng ta làm vậy có đúng không?" Phong Diên ôm lấy người, thân mật hôn lên cổ cô.
"Chúng ta ở bên nhau, không cần người khác phán xét đúng hay sai."
Phong Diên trầm mặc một lát: "Cũng đúng. Nhưng em sẽ không già đi..."
"Thân thể này là làm ra, có thể điều chỉnh."
"Sau này anh già đi, em không thích anh nữa thì sao?"
"... Anh suy nghĩ nhiều."
"Em sẽ không thích anh nữa sao?"
Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa: "Hỏi nhiều vấn đề như vậy, tinh lực của anh còn rất tốt đúng không?"
"Anh..." Tiếng nói phía sau của Phong Diên biến mất trong bóng đêm.
*
VỊ DIỆN THỨ 60 HOÀN TẤT!