Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thịnh Đình không nghĩ tới mình vừa nói một câu đã bị Sơ Tranh kéo vào sổ đen.
Cô không quan tâm đến Giang Dã sao?
Thịnh Đình thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Ong ——
Điện thoại rung lên một cái.
Thịnh Đình lập tức lấy điện thoại ra xem.
Có một tin nhắn được gửi đến từ dãy số lạ.
—— Trang Di của anh, một tiếng, cầu Thánh An, quá hạn nhặt xác.
Một câu ngắn gọn, đưa thời gian địa điểm và sự kiện đều nói rõ ràng.
Thịnh Đình nhíu mày, trước tiên gọi điện thoại cho Trang Di, Trang Di bên kia nhận điện thoại, nhưng hắn chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng nước chảy.
Giang Dã căn bản không nằm trong tay hắn, hắn bắt ai đi đổi chứ?
Cánh tay cầm di động của Thịnh Đình nổi đầy gân xanh.
Thịnh Sơ Tranh...
Cô thật đúng là làm cho hắn mỗi lần đều cảm thấy ngoài ý muốn!
Thịnh Đình thu điện thoại lại: "Dẫn người đến cầu Thánh An."
Cầu Thánh An vẫn chưa thông xe, nhưng quá trình xây dựng đã hoàn tất, người có thể lên đi, nhưng xe thì không được.
Thịnh Đình xuống xe, đi lên cầu Thánh An.
"Đình ca... Cứu em... Cứu em..."
Thanh âm yếu ớt bị gió tuyết thổi tới.
Thịnh Đình trông thấy một bóng người bị treo trên cầu Thánh An, gió tuyết thổi qua, bóng người lắc lư, nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Thịnh Đình mang người chạy tới.
"Đình ca... Đình ca..."
Thanh âm của Trang Di nghẹn ngào, mang theo âm rung gọi hắn.
Người của Thịnh Đình lập tức trèo lên trên, cứu Trang Di xuống.
Thịnh Đình không nhìn thấy người ở gần đây, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, gửi nhắn tin qua, nhưng bị nhắc nhở là gửi đi thất bại...
Vẻ mặt Thịnh Đình âm trầm.
Cô biết Giang Dã không ở trong tay hắn...
"Đình ca, chúng tôi với không đến." Người ở phía trên gọi xuống.
Trang Di bị treo quá cao, cũng không biết là làm sao mà treo lên được.
"Đình ca, dây thừng... dây thừng sắp đứt rồi!!" Có người phát hiện bởi vì lắc lư, nên dây thừng đã bị mài mòn, nếu cứ tiếp tục như thế, Trang Di nhất định sẽ rơi xuống.
"Nghĩ cách đi!" Thịnh Đình nổi giận: "Đưa được người xuống cho tôi!"
Đám người còn chưa đưa được người xuống, thì xe cảnh sát đã vây chặt cầu Thánh An như nêm cối.
Có người tố cáo là nhìn thấy có kẻ tiến hành giao dịch dơ bẩn ở cầu Thánh An.
Nhân vật như Thịnh Đình này đều đã có hồ sơ.
Trang Di còn bị treo trên cầu, Thịnh Đình chỉ có thể bị mời vào trong cục.
Trang Di khóc lóc nói là Sơ Tranh trói mình lên cầu, không có quan hệ gì với Thịnh Đình.
"Tại sao lại kéo ra Thịnh Sơ Tranh." Người phụ trách vụ án này lén nói thầm.
"Thịnh Sơ Tranh là ai vậy?" Người không hiểu rõ tình hình tò mò.
"A, có lẽ anh không biết, từng nghe qua tên Thịnh Mân chứ?"
Người đối diện gật đầu, Thịnh Mân thì đương nhiên từng nghe, nhưng không phải Thịnh Mân đang mất tích sao?
"Con gái của Thịnh Mân, khoảng thời gian này cô ta làm ra không ít chuyện, nhưng chúng ta không có chứng cứ, tất cả mọi thứ của cô ta đều bị mật báo đoạt lại, cái án buôn lậu lớn nhất lần trước ấy, nghe nói cũng là hàng của cô ta."
"Ôi, không phải đều bị mật báo sao?"
"Đúng a, chính cô ta mật báo."
Không có ai biết cô muốn làm gì.
Đều biết cô làm giao dịch, nhưng bọn họ không có chứng cứ, không cách nào bắt người.
Hơn nữa cô còn tự mình mật báo, nộp lên quốc gia.
Những thứ kia đều dùng vàng thật bạc thật mua được!
Chuyện này làm bọn họ không biết đường nào mà lần!
"Vì... vì sao chứ?"
"Vì sao? Chúng tôi cũng muốn biết vì sao, đại khái là... có tiền đốt đến hoảng đi."
Dù sao Thịnh gia cũng là gia tộc tổ truyền liên quan đến hắc đạo.
Rốt cuộc tiền tài có bao nhiêu, bọn họ cũng không biết rõ.
Người phá án rất sầu muộn: "Đi mời Thịnh Sơ Tranh đến điều tra."
Sơ Tranh tới không nhanh không chậm, đối mặt với chất vấn, Sơ Tranh trả lời liền ba câu —— không phải, không có, có chứng cứ không?
Khi cô trói Trang Di thì đã che mắt cô ta lại.
Trang Di căn bản không thấy rõ là ai trói cô ta.
Dãy số gửi tin nhắn cho Thịnh Đình chỉ là sim dùng một lần, cũng không cách nào xác nhận là Sơ Tranh làm.
Sơ Tranh hoàn hảo không chút tổn hại, nghênh ngang rời khỏi cục cảnh sát.
Thịnh Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Tranh rời đi.
Khi cô ra ngoài thì có quay đầu lại.
Ánh mắt ấy băng lãnh lại nguy hiểm, giống như hung thú mai phục trong tuyết, làm sống lưng người ta phát lạnh.
Thịnh Đình vô thức lui lại một bước.
Chờ Sơ Tranh quay đầu lại, biến mất ở ngã rẽ, Thịnh Đình mới lấy lại tinh thần.
Đây không phải Thịnh Sơ Tranh.
Lúc này, Thịnh Đình mới nhảy ra một ý niệm như vậy.
Tranh Nhi của hắn không phải như vậy!
...
Sơ Tranh trở lại trang viên, ấm áp xua tan hàn khí do gió tuyết mang đến trên người cô.
Cao Bình không biết tiểu thư nhà mình muộn như vậy còn ra ngoài làm gì, khoác áo dậy nấu chén trà gừng cho cô làm ấm người.
Sơ Tranh uống xong trà gừng liền lên lầu.
Vừa đi vào phòng, liền bị người ôm lấy từ phía sau.
Sơ Tranh đã quen thuộc với hơi thở của Giang Dã.
"Em đi đâu vậy?"
"Làm chút chuyện." Sơ Tranh cũng không muốn giải thích quá nhiều, Giang Dã hiểu rõ thói quen của cô, nên cũng không hỏi nữa.
Giang Dã đã thay áo ngủ, bằng tơ lụa mềm mại, cực kỳ mượt mà, chất liệu hơi mỏng, sờ lên cũng không khác gì không mặc.
"Sao tay lạnh thế?" Giang Dã kéo lấy tay Sơ Tranh, trực tiếp ôm vào trong ngực hắn.
Ngón tay Sơ Tranh đụng phải làn da của Giang Dã, đầu ngón tay lạnh buốt, cùng với làn da nóng hổi của hắn, hình thành nên sự tương phản rõ ràng.
"Không lạnh." Sơ Tranh rút tay ra, xách hắn lên giường, ấn vào trong chăn: "Đi ngủ nhanh lên."
"Em thì sao?"
"Tắm rửa."
Giang Dã ngồi dậy, mỉm cười đề nghị: "Anh tắm cùng em."
Sơ Tranh bình tĩnh trần thuật sự thật: "Anh tắm rồi."
"..." Nghe không hiểu ám hiệu của hắn sao? Giang Dã hít sâu: "Tắm thêm lần nữa nha."
"Tắm rửa nhiều không tốt." Sơ Tranh cự tuyệt, ấn hắn rở về: "Đừng lộn xộn, nằm xuống."
Cuối cùng Giang Dã vẫn không được tắm cùng Sơ Tranh.
Đành phải ở trên giường lăn qua lăn lại.
Chờ Sơ Tranh ra, thì hắn đã đem toàn bộ cái giường chà đạp một lần.
Sơ Tranh: "..."
Có phải thẻ người tốt bị tăng động quá rồi không?
Sơ Tranh nằm xuống, Giang Dã liền chuyển qua, hơi thở mập mờ tinh tế rơi vào bên tai Sơ Tranh: "Vợ à, anh muốn..."
"Quá muộn, đi ngủ." Sơ Tranh kéo tay hắn xuống: "Lần sau."
Giang Dã: "..."
Hắn vất vả lắm trở về được!!
Giang Dã xoay người nằm xuống, Sơ Tranh ôm hắn từ phía sau, nhưng cũng không có ý dỗ dành hắn.
Giang Dã phồng má, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia bất đắc dĩ, xoay người ôm Sơ Tranh, hắn làm sao mà tức giận nổi chứ.
Ngày thứ hai khi Sơ Tranh dậy thì Giang Dã đã đi.
Có phải vật nhỏ biết mình định nhốt hắn? Nên một lần chạy nhanh hơn so với một lần không...
Nhưng bây giờ vẫn nên nhanh chóng giải quyết tên chó chết Thịnh Đình này đi.
Miễn cho hắn động vào thẻ người tốt của mình.
Lần này hắn mượn thời điểm không thể liên lạc được với Giang Dã, lừa cô đi qua.
Vậy lần sau, nói không chừng sẽ thật sự trói Giang Dã lại.
Đây chính là thẻ người tốt của cô!
"Thịnh tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì."
Giọng nói của Tề Phong rõ ràng có chút cẩn thận.
Sơ Tranh tìm hắn tuyệt đối không có chuyện gì tốt.
Tuyệt đối không thể vì tiền, mà làm chuyện vi phạm đến đạo đức nghề nghiệp lần nữa!
Tuyệt đối không!
"Có hứng thú nói chuyện không?"
"... Bây giờ?" Tề Phong đang nghĩ đến chuyện làm sao để cự tuyệt Sơ Tranh.
"Ừ."
"Tôi ở nước ngoài, Thịnh tiểu thư, chỉ sợ không được."
"Tôi phái người đi đón ông."
"..."
Chờ khi Tề Phong nhìn thấy người, mới biết được cái gọi là phái người đến đón của Sơ Tranh là thế trận lớn bao nhiêu.
Người không biết còn tưởng hắn là thành viên chủ chốt của nước nào đó đấy.