Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Dạ Mị quay xong cảnh cuối cùng, trong tiếng vỗ tay của mọi người nói lời cảm ơn với mọi người.
Trong đoàn làm phim này chủ yếu đều là diễn viên có danh tiếng, chỉ có một người mới như Dạ Mị đảm nhiệm vai nam hai.
Mọi người đều biết hắn được nhà đầu tư nhét vào.
Lúc bắt đầu cũng bị nhằm vào đôi chút.
Nhưng có Kim Lân Khai ở bên cạnh xử lý, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Theo thời gian làm việc chung nhiều, đám người phát hiện mặc dù Dạ Mị không có danh tiếng gì, kỹ thuật diễn cũng không phải quá tốt, nhưng hắn tiến bộ nhanh, chịu học tập.
Không dựa vào có hậu đài mà làm xằng làm bậy trong đoàn làm phim.
Quay lại nhiều lần cũng không có lời oán giận, bất kỳ thời điểm nào cũng mỉm cười, ôn hòa dịu dàng, chủ yếu là còn rất đẹp.
Cho nên phần lớn người trong đoàn làm phim đều rất thích hắn.
"Dạ Mị, chúc mừng nha." Tần Thư Lôi tự đưa một bó hoa cho Dạ Mị.
Dạ Mị không nghĩ tới vị nữ chính Tần Thư Lôi này lại đích thân tặng hoa cho hắn.
Khi hắn đang do dự xem có nên nhận hay không thì không biết Kim Lân Khai chui từ đâu ra, nhận lấy thay Dạ Mị.
Rõ ràng nụ cười của Tần Thư Lôi nhạt đi mấy phần, thậm chí là có chút bất mãn.
Nhưng đối phương là Kim Lân Khai, cô ta cũng không tiện nói gì.
Mạng lưới quan hệ của Kim Lân Khai cực lớn, đắc tội với anh ta không có chỗ tốt.
Dáng người Kim Lân Khai cao cũng ngang tầm Dạ Mị, ngũ quan không có gì đặc sắc, nhưng tổ hợp lại với nhau, lại có một loại cảm giác nói không ra lời, thuộc về kiểu ưa nhìn.
Hình tượng Kim Lân Khai cho người ta thấy là kiểu đặc biệt nghiêm túc, sắc bén, trong đoàn làm phim chưa ai thấy anh ta cười bao giờ.
Sau lưng đều gọi anh ta là Kim mặt đơ.
Khi nhìn thấy anh ta thật sự rất giống như trông thấy thầy quản sinh.
Nhưng loại lạnh lùng của Kim Lân Khai không giống kiểu của Sơ Tranh, Kim Lân Khai mang vẻ bén nhọn hùng hổ lưu loát.
Còn Sơ Tranh thường thường đều mang vẻ hờ hững, lãnh đạm không quan tâm chút nào.
Kỳ thật Dạ Mị càng muốn ở chung với Sơ Tranh hơn.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên rối loạn tưng bừng.
Tiếp đó có người ôm một bó hoa đi từ bên ngoài vào, bó hoa gần như chặn hết cả đối phương.
"Oa!"
Trong đám người có người la lên.
Người tới đưa hoa đến trước mặt Dạ Mị: "Dạ tiên sinh, Thu tổng của chúng tôi chúc mừng ngài đóng máy."
Dạ Mị thấy không phải Sơ Tranh, có hơi thất vọng.
"Cảm ơn." Hắn giơ tay muốn nhận, bị Kim Lân Khai ngăn cản.
Dạ Mị giải thích: "Không sao, đây là..."
"Thu tổng nào?" Kim Lân Khai lên tiếng.
"Thu tổng của Chanh Dương."
Dạ Mị nhíu mày, thu tay lại.
"Đưa về đi, Dạ Mị không cần."
"Nhưng mà..." Người kia khó xử: "Ngài đừng làm khó dễ tôi mà, tôi chỉ làm theo chỉ thị thôi."
Kim Lân Khai tiến lên, hạ giọng cảnh cáo: "Chuyện Thu tổng của các cậu tặng hoa cho Dạ Mị, Thu tổng của CAG có biết không? Truyền đến chỗ vị Thu tổng kia, cậu cảm thấy sẽ có hậu quả gì?"
Người kia: "..."
Cuối cùng hoa đó tất nhiên cũng bị người kia đưa đi.
Quần chúng vây xem không nghe rõ chuyện gì xảy ra, có Kim Lân Khai ở đây, cũng không ai dám bàn luận.
Dạ Mị chào hỏi người trong đoàn làm phim xong thì về phòng nghỉ của mình.
"Vì sao vị Thu tổng kia lại tặng hoa cho em?" Dạ Mị nghi ngờ hỏi Kim Lân Khai.
"Thu tổng và Thu Chanh không hợp nhau, sau này loại chuyện như vậy sẽ không ít, cậu phải tự chú ý chút."
"... Anh Kim, sao anh biết anh ta nói Thu tổng nào?" Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là Sơ Tranh tặng.
Kim Lân Khai không trả lời câu hỏi này, mặt lạnh vô tình hạ lệnh: "Tẩy trang, thay quần áo, cho cậu nửa tiếng."
Dạ Mị: "..."
Dạ Mị giải quyết nhanh gọn, Kim Lân Khai dẫn hắn rời khỏi đoàn làm phim, vòng qua đằng sau.
Bên kia có một chiếc xe đậu lại, Dạ Mị nhớ kỹ biển số xe kia.
Tim Dạ Mị đập hơi nhanh.
"Cho cậu hai ngày nghỉ." Kim Lân Khai đưa người đến coi như hoàn thành nhiệm vụ: "Mặt khác, cậu xóa hết tất cả những bài Weibo lúc trước đi."
Dạ Mị hơi chần chờ: "Toàn bộ sao?"
"Toàn bộ."
Những bài Weibo lúc trước của hắn đa phần đều liên quan đến Lật Lâm.
Chờ khi phim bắt đầu tuyên truyền, có độ lộ ra ánh sáng, thì chuyện này sẽ không phải là chuyện gì tốt cho hắn.
Kim Lân Khai giao phó với Dạ xong Mị, bảo hắn lên xe.
Sơ Tranh ngồi ở phía sau, Dạ Mị đi lên thì ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Liếc mắt nhìn qua thì thấy trong tay Sơ Tranh là một bó hoa tươi được bó rất đẹp.
Hoa ấy chắc là hoa hồng, nhưng dường như lại hơi khác so với những loại hoa hồng thường gặp.
Sơ Tranh đưa hoa tới: "Chúc mừng đóng máy."
"Cảm ơn ngài." Nụ cười của Dạ Mị cực kỳ chân thành: "Ngài có thể đến thì tôi đã rất vui rồi."
Nói xong, Dạ Mị chủ động hôn lên má Sơ Tranh một cái.
Sơ Tranh quay đầu, Dạ Mị còn chưa dời đi, hai môi người ngoài ý muốn đụng vào nhau.
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Dạ Mị muốn lui lại.
Nhưng mà thân thể nhưng không làm như vậy, hắn hôn lên.
Nói là hôn, cũng chỉ là dán môi lên trằn trọc hai lần rồi Dạ Mị lui ra.
Dạ Mị thấy Sơ Tranh không có biểu tình gì, trái tim đập không có quy luật, hắn chần chờ hỏi: "Ngài sẽ không tức giận chứ?"
Vừa rồi hắn có hơi xúc động.
Nhưng cũng không hối hận.
Khi trông thấy xe của cô, tốc độ của nhịp đập trái tim và sự rung động ấy, đều đang nói rõ cho hắn biết, có lẽ hắn thích cô rồi...
Rõ ràng Sơ Tranh không tức giận, đồng thời tâm tình còn rất tốt, đầu ngón tay điểm lên gò má: "Hôn thêm cái nữa."
"..."
Dạ Mị cũng không có nhiều thận trọng, lại hôn lên má cô một cái.
"Dẫn anh đi ăn cơm." Tâm tình Sơ Tranh rất tốt: "Để chúc mừng anh."
Dạ Mị biết Sơ Tranh bận, rất là hiểu chuyện: "Nếu như ngài bận thì không cần phải..."
"Không có chuyện gì sánh được bằng anh."
Sơ Tranh nói lời này không có ý gì khác.
Nhưng người nói vô tình người nghe có ý.
Còn là một người vừa vặn mới phát hiện ra có lẽ mình thích cô.
Dạ Mị không dám biểu hiện ra quá nhiều, ngồi ở một bên bình phục lại tâm trạng, lấy điện thoại ra thay đổi vị trí lực chú ý.
Nhớ tới lời Kim Lân Khai căn dặn, hắn đăng nhập Weibo.
Có tất cả hơn hai trăm bài đăng.
Đa phần đều share bài có liên quan đến Lật Lâm.
Dạ Mị còn đang chần chờ, điện thoại đột nhiên bị rút đi, Sơ Tranh dùng tốc độ rất nhanh xóa hết tất cả những thứ có liên quan đến Lật Lâm.
"Bộ phim này phát sóng, độ hot của anh sẽ tăng lên, anh giữ những thứ này lại sẽ chỉ mang đến phiền phức cho anh." Sơ Tranh trả lại di động cho hắn.
Dạ Mị: "..."
Dạ Mị cũng xóa hết những thứ còn lại.
Dạ Mị nhìn Weibo trống rỗng, liếc mắt qua nhìn Sơ Tranh một chút, thấy cô không chú ý đến mình, hắn mở máy ảnh lên.
Cầm bó hoa kia chụp một tấm ảnh selfie đăng lên.
[ Dạ Mị: Đóng máy. ]
Dạ Mị không viết quá nhiều chữ, đính kèm theo ảnh rồi đăng.
Dạ Mị đăng không bao lâu thì nhận được thông báo like và share, Dạ Mị nhìn tên, cái tên Kim Lân Khai vô cùng bắt mắt.
[ Đây là ai vậy? Anh Kim dẫn dắt người mới rồi à? ]
[ Dạ Mị... Chưa từng nghe về người này nha. ]
[ Nhưng người này đẹp quá đi thôi? ]
[ Anh Kim đào được bảo bối từ đâu vậy! Với nhan sắc này em lọt hố rồi! ]
Phía dưới lẻ tẻ xuất hiện một chút bình luận.
Bởi vì Dạ Mị xóa hết tất cả mọi thứ, cho nên không có ai biết hắn là ai.
Nhưng Kim Lân Khai sẽ không tùy tiện share.
Không ít người đều suy đoán là người mới Kim Lân Khai dẫn dắt.
Đến chỗ ăn cơm, Dạ Mị không có thời gian xem bình luận khác, cất điện thoại xuống xe.